Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 23: The Mist - Chương 401
Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:27:38
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ít trằn trọc suốt đêm, thấp giọng cầu nguyện cho màn sương dày đặc sớm tan — nhưng sáng hôm tỉnh dậy, điều kỳ vọng vẫn thành hiện thực.
Sương mù chẳng những tan, mà còn đặc quánh hơn. Nếu hôm qua “cách ba mét thấy ”, thì hôm nay tầm còn ngắn hơn nữa — chỉ cần bước qua cánh cửa là cả sẽ biến mất.
Có còn nhớ bản tin thời tiết hôm rằng: “Trời sẽ chuyển quang và duy trì nắng suốt một tuần.”
Thế mà thực tế thì ?
Đêm sấm sét rền vang, sáng hôm qua sương mù đổ xuống. Quái vật nối đuôi xuất hiện, cái c.h.ế.t liên tiếp ập đến, mà ánh mặt trời họ hằng mong chẳng ló một tia. Bị kẹt trong siêu thị, cầu cứu hồi âm, nỗi tuyệt vọng dần phủ một lớp bóng đen lên lòng .
“Rốt cuộc bao giờ sương mù mới tan đây?”
“Chuyện quái gì đang xảy thế, xuất hiện nhiều quái vật như ?”
“Chúng chờ cứu viện ?”
Ngày thứ hai mắc kẹt, trong mắt vẫn còn tia hy vọng, nên lời họ hỏi còn giữ lý trí. Còn nếu trong lòng chỉ còn tuyệt vọng, thì họ sẽ về “cứu viện” nữa — mà sẽ vây quanh Carmody, cùng cầu nguyện với bà , trở thành tín đồ của “nữ tiên tri” tự phong .
“Sương sẽ tan, cứu viện cũng sẽ đến.” — Amanda dịu giọng . — “Chờ đợi bao giờ cũng dài đằng đẵng, chúng cần kiên nhẫn hơn một chút.”
Cô dẫn một nhóm chuẩn bữa sáng, nhóm khác thì dọn giường, cho thú nuôi ăn — trật tự trong siêu thị vẫn còn tạm .
Assath tham gia mấy việc đó. Cô trực tiếp chặn vài lính , :
“Các phiền nếu chuyện chút ?”
Mấy lính do Jessup dẫn đầu — đều là binh sĩ trong thị trấn. Họ vốn nghĩ dân sẽ tìm họ để hỏi thăm tình hình, nhưng ngờ mở lời là cô — phụ nữ châu Á thể giữa bầy quái vật mà hề hấn gì.
Vài trao đổi ánh mắt, Jessup đáp:
“Đổi chỗ chuyện chứ?”
“Được thôi.”
Họ sang phòng điện. Sau cánh cửa khép hờ, giọng nham hiểm của Carmody vang lên giữa đám đông — ẩn chứa sự kích động, khơi gợi nỗi sợ hãi.
“Cô bẩm sinh hung bạo, mà bọn họ thì súng.” Carmody thì thầm. “Cô sẽ áp bức chúng , còn họ sẽ giúp cô củng cố quyền lực. Hôm nay cô đẩy ngoài c.h.ế.t , ngày mai cô cũng thể bắt các chịu c.h.ế.t.”
“Bà đừng bậy nữa…”
“Cô nghĩ bậy ?” Carmody càng hạ giọng, âm u hơn. “Ai sương mù tan ? Ai nó biên giới ? Tất cả đều là lời một phía của cô .”
“Nhỡ cả thế giới đều nuốt chửng thì ? Nhỡ như chờ mãi chẳng hồi kết thì ? Chúng chỉ một siêu thị, nhưng bốn mươi hai và năm con vật nuôi. Đồ ăn sớm muộn cũng hết. Nếu giảm bớt miệng ăn, thì sống thế nào?”
Hạt giống sợ hãi gieo xuống, bén rễ trong lòng những dễ dẫn dụ. Đồng tử cô gái run rẩy, dần hướng về phía Carmody — ánh mắt nhuốm màu tin tưởng…
Phía bên .
“Vậy là ở vùng núi Bridgton một phòng thí nghiệm?”
Vừa đến chữ “phòng thí nghiệm”, Assath lập tức nhức đầu. Cô gần như thể đoán đám quái vật từ chui . Thật là… công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc — xem Trái Đất cũng tránh khỏi kiếp nạn , ?
“ .” Jessup . “Tin tức chúng nhận là nửa đêm hôm , thung lũng nơi phòng thí nghiệm tọa lạc xảy dị tượng — sấm sét, mưa lớn kéo dài. Cấp điều chúng đến kiểm tra.”
“ chúng kịp thực hiện nhiệm vụ chính thì tiếp xúc với vài thương… Họ một loại nhện kỳ lạ ký sinh, trong cơ thể chứa đầy trứng nhện, trông vô cùng… kinh khủng.”
“Sau đó, một đơn vị chuyên nghiệp hơn đến tiếp quản nhiệm vụ, còn chúng điều về thị trấn chờ lệnh — nào ngờ gặp sương mù.”
Assath ngửi thấy mùi dối — binh nhì thật, hề quanh co.
Họ chỉ chừng đó, nhưng với cô, thế là đủ.
“Hãy cho vị trí của phòng thí nghiệm đó. xem một chuyến.”
Chín giờ sáng, Assath rời khỏi siêu thị. Ngay khi cô , Carmody nở nụ quỷ quyệt.
Assath chẳng dùng phương tiện nào, trực tiếp bay lên , xuyên qua lớp sương lao về phía xa. Sương mù dày đặc, điện cắt — cho dù quân đội bắt gặp, họ cũng chẳng thể ghi hình ảnh gì của cô.
Cô mở rộng trường lực, bay thẳng một đường, dọc đường nghiền nát vô quái vật. Đột nhiên, phía xuất hiện một sinh vật khổng lồ cao chừng 1500 feet, sáu chân, xám trắng, hình dáng nửa sâu nửa thú, thịt căng đầy, chẳng mang mùi m.á.u —
Assath định bay qua thì bất ngờ xoay , trong khoảnh khắc hóa hình rồng, lao vụt đến ngoạm mạnh cổ họng con quái vật! Hàm răng bén siết chặt, móng vuốt đ.â.m bụng, móc phăng bộ nội tạng ngoài.
Từ đầu đến cuối chỉ mất năm giây — động tác săn mồi liền mạch, gọn gàng, dứt khoát.
Con quái vật gầm rống trong sương mù, m.á.u văng lên mặt rồng, khiến đôi mắt vàng của cô lóe lên tia đỏ rực.
Máu tươi, thịt sống, xương vụn — ba thứ miệng là bản năng cuồng bạo trong cô trỗi dậy.
Dưới màn sương che phủ, chẳng ai thấy cảnh tàn sát đẫm máu, chỉ thấy âm thanh nhai nuốt ghê rợn.
Assath ghì chặt móng vuốt lên quái vật, x.é to.ạc từng mảng thịt lớn. Loại sinh vật tên dù da giòn nhưng thịt ngon lạ thường — m.á.u loãng quyện thịt sống, vị chẳng khác gì sashimi cá ngừ chấm xì dầu: béo ngậy, đậm đà, cay nhẹ, đúng là tuyệt phẩm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-23-the-mist-chuong-401.html.]
Vừa ăn, cô quét đuôi quét bay đám quái tranh phần.
Không nếu nướng lên sẽ mùi vị gì nhỉ?
Nghĩ , cô phun ngọn lửa rồng lên phần thịt còn , điều chỉnh củi lửa để nướng. Không ngờ, điều đó khiến cô phát hiện một sự thật ngoài ý — lửa đối với sương mù chẳng khác nào t.h.u.ố.c độc.
Trong ngọn lửa cuộn cháy, lũ quái vật phát tiếng thét chói tai, lảo đảo bay ngược sâu trong sương. Còn sương mù — như ánh nắng thiêu đốt — bốc nhanh chóng, để lộ một vùng đất trống sạch quang đãng.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Assath: “…”
Hóa quái vật và sương đều sợ lửa.
Khó trách cô thấy thịt là thèm, hóa là “ mệnh” dẫn lối! Ai bảo mỹ thực thể cứu thế giới — đây chẳng minh chứng sống ?
…À , thịt của cô!
Sương mù là “giới” sinh tồn của quái vật. Lửa rồng đốt tan sương, tức là khiến chúng lộ ánh sáng và nhiệt, thể dù còn sống c.h.ế.t đều sẽ mục rữa, tan biến trong khí.
Assath trơ mắt phần thịt nướng còn hóa tro trong dư chấn của lửa, chẳng còn lấy một mảnh.
Cô lặng im chỗ đó vài giây, ngẩng đầu gầm lên một tiếng long ngâm vang trời:
“— Aoooong!!!”
Sương thổi tung, mở một vùng chân . Tiếng rồng vang xa, khiến sống sót ở siêu thị khiếp vía; mấy con vật thì run lẩy bẩy, nép dám nhúc nhích.
Assath giang cánh, cuộn gió thành bão, quét bay đám quái đặc nghẹt trong thung lũng, hạ xuống một ngọn núi gần đó.
Sương nơi thung lũng dày đặc, nhưng đôi mắt rồng của cô xuyên qua lớp mù, rõ mồn một — giữa đống đổ nát của phòng thí nghiệm, mặt đất nứt toác thành một khe rãnh khổng lồ hình con mắt, từ đó sương mù và quái vật tuôn trào ngớt. Khắp nơi là t.h.i t.h.ể rách nát của binh sĩ và nhà nghiên cứu — lẫn lộn đến chẳng phân nổi ai với ai.
Assath chằm chằm khe nứt, ngửi thấy mùi khí tức từ gian khác, khẽ thầm : “Thì là .”
Hóa con ở đây phạm sai lầm khi thí nghiệm, vô tình mở cánh cổng đến thế giới khác, khiến lũ quái vật xâm nhập thế giới .
Khe nứt chính là ranh giới giữa hai thế giới — thế giới sương mù và thế giới thực. Nếu cánh cổng khép , sự xâm nhập sẽ ngừng, nhưng theo cơ chế tự hồi phục của Trái Đất, vết rách sẽ tự lành trong vòng một tuần. Với con , một tuần là quá dài.
“Được , giúp tụi bây một tay .”
Cô nhạt — thật giỏi, phòng thí nghiệm mà mở cả cổng -thời gian, thế thì cái gì chẳng dám ? Đây là năm 2007, chứ 2077 nha!
Assath vươn bay lên, lao qua khe nứt, phun lửa — lũ quái vật ló đầu ép trở .
Tiếp đó, cô “rầm” một tiếng, đáp xuống ngay miệng khe, hai vuốt kéo mép , hai vuốt móc mép , uốn cong rồng, dồn lực — cơ bắp lớp vảy phồng lên cuồn cuộn, ép khe nứt khép dần !
Mặt đất rung chuyển, núi non run rẩy, rồng của cô cong như cây cung, lấy vảy rồng chắn bão thời gian, lấy trường lực đỡ hàng loạt cú c.ắ.n xé — cô khẽ rên, nhưng vẫn kiên quyết nén khe nứt , phun nham thạch bịt kín !
Chưa xong!
Để đề phòng loài “ngứa tay”, cô nhúng vuốt nham thạch, vẽ nên ma pháp trận phong ấn quanh bộ khu đổ nát, triệt để chặn đường mở cổng gian.
Xong xuôi, cô chui đống hoang tàn, thu thập dữ liệu, tìm kiếm thông tin. Đến khi tất, trời sang chiều ngày thứ ba của những kẹt.
“Không sớm nữa , về thôi. Không trong siêu thị ai dại dột …” Cô thở dài. “Còn mang ít đồ ăn cho hai ngôi trường nữa.”
Người già phát bệnh, trẻ con lên cơn sốt — sống trong sợ hãi, thể con khó tránh khỏi suy sụp, dù bệnh cũng u uất.
Để tìm thuốc, đám trong siêu thị quyết định ngoài. May là Legolas trông chừng, họ cơ hội tự chịu c.h.ế.t. Việc tìm t.h.u.ố.c giao cho vị tinh linh, từ chối, chỉ bảo họ liệt kê danh sách t.h.u.ố.c cần.
Trước khi rời , Legolas dặn dặn : “Tuyệt đối ngoài, đừng mở đèn.”
khi , đám ngu xuẩn gây họa.
Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm nuốt chửng mặt đất. Carmody, nay mấy “tín đồ”, để củng cố đức tin, bắt đầu kể rành rọt “chuyện Thượng Đế cứu rỗi con chiên”. Đến đoạn “Chúa sẽ mang ánh sáng”, bà bật đèn pin.
Thế là xong, tiêu đời .
Sinh vật nào cũng khuynh hướng hướng sáng — đặc biệt là bọn quái . Ánh đèn mờ yếu như sợi chỉ xuyên qua ranh giới giữa siêu thị và sương mù, dẫn dụ đám quái bên ngoài lao tới.
“Bịch!”
Một con quái bay đ.â.m sầm kính! Dù chặn , nhưng tấm kính siêu thị rạn nứt, sương bên ngoài lập tức len qua khe hở, kéo theo tiếng rít gào và tiếng cào loạn xạ.
“Không! Không để chúng !” — Jim, gã thợ máy, hét khản cổ.
“Mau! Kéo kệ hàng chắn cửa kính! Nhanh lên!”
Trong bóng tối, việc càng rối loạn — ánh đèn pin bật lên ngày một nhiều.
Tiếng gào, tiếng hét hòa một, khi Legolas về, giương cung định b.ắ.n —
“Ầm!!”
Một luồng lửa từ phía bùng lên, nổ tung ngay mặt siêu thị!