Mặc kệ sống  bao nhiêu ,  đều căm ghét Lâm Ngữ Tịch. Để  thể tránh xa cô ,  quyết định nhảy lớp lên cấp 2.
Trí thông minh của  trong cả 2 kiếp đều khá cao, những kiến thức  đối với   quá khó.
Còn về Lâm Ngữ Tịch,  thể tất cả tài năng đều tập trung hết  việc lấy lòng  khác nên thành tích học tập của cô    lắm. Thấy bạn học xung quanh đều khen ngợi , cô  sinh lòng hâm mộ, lao đầu  học tập bất kể ngày đêm.
Cuối cùng, cô  dùng cần cù bù thông minh, gắng gượng đạt điểm tiêu chuẩn.
Tối hôm đó, ba hào hứng tuyên bố    hạng nhất: “Nguyệt Nguyệt đúng là thông minh.”
 nhếch khóe môi   nổi, bởi vì Lâm Ngữ Tịch  bên cạnh  lập tức ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt.
Tâm điểm chú ý của ba  nhanh chóng  dời : “Tịch Tịch, con  ?”
“Con đừng   sợ. Mau lên! Mau đến bệnh viện!”
Ngôi nhà đang huyên náo chẳng mấy chốc trở nên trống vắng, chỉ còn dì giúp việc  một góc   đầy thương hại.
“Cô chủ,  là ăn cơm   nha? Ông bà chủ sẽ về nhanh thôi.”
 chậm rãi ăn hết cả bàn tiệc lớn, chẳng  gì  buồn bã.
Sáng hôm  là thứ Bảy,  cần  học. Lâm Triệt Hòa thấy    sách  ghế sa lon như   chuyện gì xảy , cau mày bước tới: “Tinh Nguyệt,  Tịch Tịch nhập viện mà em  lo lắng chút nào hết ?”
 bĩu môi: “Có c.h.ế.t   mà lo?”
Kiếp , bệnh tim của cô  tái phát  tới 100 thì cũng  50 . Đến tận khi   đuổi  nước ngoài, c.h.ế.t lẻ loi nơi đất khách quê  thì cô  vẫn còn sống khỏe phây phây gả cho vị hôn phu của   kìa.
Lâm Triệt Hòa    thế liền nổi giận: “Từ bao giờ mà em trở nên lạnh lùng như ? Tốt  gì em và Tịch Tịch cũng sống chung một nhà lâu như  , em  trái tim ?”
“Không ! Em  đến bệnh viện với . Con bé cũng là em gái của em!”
Xem    học ít võ phòng ,   Lâm Triệt Hòa còn dám  thế  nữa thì cứ dứt khoát đánh gãy tay  .
Bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng khiến   buồn nôn. Lúc  đến nơi thì Lâm Ngữ Tịch  tỉnh .
Bình luận của bạn là động lực của mình
Bác sĩ bảo cô    vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là mệt nhọc quá sức,  thêm chịu kích thích, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là .
“Xin  , Tịch Tịch quá ngu ngốc, học thế nào cũng  giỏi .” Lâm Ngữ Tịch kể lể hết sức đáng thương.
“Con sẽ tiếp tục cố gắng.”
Mới cố gắng ít lâu  nhập viện ,     dám để cô  tiếp tục nữa chứ: “Tịch Tịch, con suýt hù c.h.ế.t  đó  ? Sau    như  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tam-nam-cho-mot-loi-tu-biet/chuong-3.html.]
“Học tập  quan trọng, cho dù thành tích  ,  vẫn yêu thương con.”
“ mà… Lỡ như thành tích của con   như chị,    sẽ  cần con nữa ? Mẹ, con sợ lắm. Con   rời xa .”
Mẹ   những lời , biểu cảm liền  đổi: “Tịch Tịch,   Nguyệt Nguyệt   gì với con ?”
Xem chán cảnh  con tình thâm  ,  mới mỉm  khẽ : “Con cũng    con   gì với nó.”
Lâm Ngữ Tịch rụt cổ, tựa như  sợ , giọng  yếu ớt: “Không … Không.”
Mẹ xoắn xuýt  : “Nguyệt Nguyệt, con đừng  Tịch Tịch sợ, sức khỏe con bé  .”
Lại những câu .
Chỉ vì cô  ốm yếu bệnh tật, hết   đến  khác  ngừng khuyên răn ,   nhường nhịn cô ,   bắt nạt cô .
Thậm chí kiếp   từng nghĩ, tại    mắc bệnh tim. Nếu   bệnh là ,   họ sẽ  còn thiên vị nữa?  bằng lòng uống thuốc, chấp nhận  viện chứ    đối xử lạnh nhạt như thế .
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
 lạnh lùng  về phía : “Mẹ cảm thấy con bắt nạt nó?”
Mẹ   trả lời, Lâm Triệt Hòa  nhịn  cất tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, tính tình em thế nào,   còn lạ gì nữa. Ngang ngược,   lí lẽ.”
Tính cách của   do chính những  ở đây nuôi dạy mà thành ? Lúc chỉ    thì   gì cũng đúng cũng giỏi, lúc   để so sánh thì  trở thành kẻ  xa.
  là ,   là một thứ đồ chơi để hơn thua.
“Ngày nó dọn tới nhà , con  hề đuổi nó . Bây giờ cũng vẫn . Sau  cũng sẽ như . Nó sẽ vĩnh viễn là công chúa của nhà họ Lâm.”
“Bây giờ thì con về nhà   chứ? Con còn  học bài.”
 xoay  bỏ .
Dường như  linh cảm  điều gì đó.
Từ ngày Lâm Ngữ Tịch đến,    còn vùi mặt  lòng bà  nũng nữa. Ngày tháng  con  thiết vui vầy cứ như  cách xa cả một đời.
Trước , chỉ cần   mảy may khác thường, bà sẽ để ý ngay lập tức. Bây giờ qua lâu như , bà mới phát hiện.
“Nguyệt Nguyệt!”
Bà kéo tay ,   gì đó nhưng   Lâm Ngữ Tịch cắt ngang: “Mẹ!”
Hơi ấm  tay  biến mất,  nhanh chân rời khỏi nơi .