Đứng ở góc độ  xem,  đầu tiên  nhận thức rõ ràng rằng Lâm Ngữ Tịch thuở nhỏ khiến   yêu mến đến cỡ nào.
Trong lúc  vội vàng học tập, cô  mỗi ngày nhõng nhẽo với ,  yêu bà, thương bà.
Trong lúc  hối hả thi đua, cô  kè kè  theo Lâm Triệt Hòa, gọi  ơi  .
Cô   một gương mặt thuần khiết vô tội,  mắc bệnh tim. Một đứa bé mảnh mai, yếu ớt như  thật khiến    qua một  sẽ đem lòng thương tiếc.
Chỉ vỏn vẹn một năm, địa vị của cô  trong gia đình   vượt qua . Cho dù kiếp    từng tranh giành tình cảm với cô  thì   gì cũng vẫn là sai trái. Trái tim của   trong nhà từng chút một nghiêng về phía cô .
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Mùa hoa quế nở rộ,   về tới nhà   tiếng   xôn xao.
Người  giàu  cao sang của  đang  một tô mỳ mà nước mắt đầm đìa. Đó là tô mỳ trường thọ mà Lâm Ngữ Tịch tự tay nấu cho bà.
“Mẹ, con lén luyện tập  lâu,  cho  một niềm vui bất ngờ. Mẹ  thích ?”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Ngữ Tịch còn dính ít bột mì, trong cực kỳ đáng yêu.
Mẹ  xót xa xoa đầu cô , rưng rưng : “Thích lắm.”
Bà  thiếu gì cả, gia đình giàu ,  chồng yêu thương, chiều chuộng, con cái thông minh, tài giỏi. Chỉ  tô mỳ bình thường, thậm chí  thể  là ngon  khiến bà cảm động đến rơi lệ.
Đây là tấm lòng tha thiết, chân thành nhất của một đứa nhỏ. Tấm lòng bà trao cho Lâm Ngữ Tịch   báo đáp xứng đáng.
“Mẹ, bây giờ con còn nhỏ, chờ mai mốt con lớn lên, con sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho  viên đá quý lớn nhất thế giới, lớn hơn cả viên  tay  nữa.”
“Mẹ  nhận  món quà quý giá nhất  đời  . Ngay cả đá quý cũng  sánh nổi.”
Lâm Triệt Hòa đầy tự hào: “Ngữ Tịch là em gái ngoan ngoãn nhất thế giới .”
Ba  vui mừng  khung cảnh  mắt. Thật là một gia đình đầm ấm và hạnh phúc.
  bước , tiếng   liền im bặt, như thể  là một  dưng  mời mà đến.
“Chị! Sao chị về muộn thế? Có  lén tạo bất ngờ gì cho  ?” Lâm Ngữ Tịch tinh nghịch hỏi.
Trước ánh mắt đầy kỳ vọng của  ,  vờ như  hiểu: “Bất ngờ gì?’
Mẹ  khó tránh khỏi thất vọng,   gì.
Lâm Triệt Hòa bĩu môi: “Tịch Tịch còn  nấu mì trường thọ cho ,  phỏng ngón tay  kìa. Em thậm chí còn  nhớ nổi sinh nhật   ?”
Dĩ nhiên là  nhớ. Kiếp , Lâm Ngữ Tịch cũng nấu mì trường thọ,  cả nhà khen ngơi. Vì  ganh đua với cô ,  bèn học  bánh ngọt,    vui vẻ,  đó yêu thương  giống như  .
Tiếc rằng   nuông chiều từ nhỏ, đến cả muối với đường còn lẫn lộn. Chỉ nướng một cái bánh ngọt mà suýt thiêu rụi cả căn nhà.
Thế     quở mắng một trận.
Trước món quà đầy ý nghĩa của Lâm Ngữ Tịch, chẳng  ai để ý đến  đang đau khổ và ghen ghét đến mức nào.
 lạnh lùng  Lâm Triệt Hòa: “Anh so sánh  với cô ,     cái gì ? Sao   so sánh chính  với cô  ?”
Không chỉ  Lâm Triệt Hòa, ngay cả ba và  cũng luôn so sánh  và Lâm Ngữ Tịch. Đứa trẻ càng ngoan ngoãn thì càng khiến    yêu chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tam-nam-cho-mot-loi-tu-biet/chuong-4.html.]
Lâm Triệt Hòa sửng sốt giây lát, đưa  một sợi dây chuyền: “Xem . Đây là món mà   chuẩn  cho .”
Bình luận của bạn là động lực của mình
Đó là một sợi dây chuyền xa xỉ,   ý nghĩa gì đặc biệt, bán đầy ở các cửa hàng. Mẹ   hề thiếu những thứ .
 bà vẫn vui vẻ nhận lấy, vì đó là tấm lòng của con trai bà.
 mỉm  đưa tặng một món y hệt. Đắt tiền nhưng   gì đặc biệt.
Đáy mắt của  tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn mỉm : “Mẹ  thích.”
Lâm Triệt Hòa chế giễu: “Vẫn là Ngữ Tịch  nhất.”
Lâm Ngữ Tịch  nhiều  cố gắng lấy lòng  nhưng   phớt lờ. Lâm Triệt Hòa hết sức đau lòng nên luôn   mắt . Bây giờ bắt  cơ hội, dĩ nhiên  nhịn  móc mỉa  để giúp Lâm Ngữ Tịch hả giận.
 lướt mắt một vòng quanh bọn họ: “Sao nào? Con  giống như cô , rửa tay  bếp thì các  mới hài lòng ?”
 Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của , ba  vội vàng giải thích: “Nguyệt Nguyệt,   như . Triệt Hòa, con  nhảm cái gì thế hả? Mau xin  em gái !”
Lâm Triệt Hòa xụ mặt: “Con  sai ? Ngày nào cũng vác bộ mặt như thể tất cả   thiếu nợ nó . Đã ai  gì nó ? Từ ngày Ngữ Tịch dọn về đây, nó  gọi một tiếng  hai,   chuyện với ai,  để ý tới ai hết.”
“Ngữ Tịch lấy lòng nó từng li từng tí, nó  chút động lòng. Ngữ Tịch khổ sở vì bệnh, nó cũng chẳng quan tâm.”
“Con   thứ em gái m.á.u lạnh như nó!”
[CHÁT!]
Ba đánh Lâm Triệt Hòa một bạt tay,  đó vội an ủi .
“Nguyệt Nguyệt, con đừng   con  bậy.”
Mẹ ôm   lòng, thì thầm bằng giọng  ấm áp: “Nguyệt Nguyệt mãi mãi là công chúa nhỏ ba  yêu thương nhất.”
Những lời   từng vây hãm  cả một đời.
 nhẹ nhàng cọ má   gương mặt bà,  mật khăng khít như những ngày xưa.
  ơi, Tinh Nguyệt ngây thơ  c.h.ế.t năm 10 tuổi, Tinh Nguyệt đầy ganh ghét, tham lam cũng  c.h.ế.t năm 20 tuổi.
Mẹ sửng sờ vì hành động của ,  đó ôm chặt lấy , tưởng rằng gia đình   thể đầm ấm như xưa.
“Nguyệt Nguyệt, con gái cưng của .”
 thầm đếm.
Một.
Hai.
Ba.
Lâm Ngữ Tịch ôm n.g.ự.c ngã xuống.
Bên tai vang lên giọng  hoảng loạn của ba và Lâm Triệt Hòa. Mẹ cũng buông  .
Họ bế Lâm Ngữ Tịch hớt hải chạy . Như vô    đó. Như vô    .