Ngoại truyện 2 – Góc  Tang Dạ
 
Mẫu   vốn là nữ tử nhà quan, khi về quê thăm  thì  phụ   bắt cóc đem về bộ tộc.
 
Ta luôn hận ông  — tính tình hung bạo, thường đ.á.n.h đập nương , mà  khi  quá nhỏ, chẳng thể ngăn cản.
 
Về , bộ tộc  diệt, mẫu  đưa  chạy trốn đến Giang Lăng.
 
Mọi  thường khinh rẻ khi thấy đôi mắt khác lạ của . Chỉ  tiểu cô nương nhà bên là  như .
 
Nàng còn lén chia phần ăn cho , là một cô nương  .
 
Một cô nương  như thế,  mà chỉ cần một chút thịt là  thể chuộc  nàng về.
 
Mẫu   cũng thích nàng, còn đặc biệt đặt tên mới cho nàng — Giang Ảnh Phù.
 
A Phù, A Phù.
 
Ta âm thầm gọi trong lòng.
 
 chẳng bao lâu, mẫu  qua đời.
 
Trước lúc mất, bà :
 
“Về , hai đứa là   duy nhất của .”
 
Ta gật đầu,   lưng bán  đổi lấy một cái bánh nướng.
 
Chiếc bánh  vặn bằng bàn tay,  quá nổi bật, đủ để nàng no bụng  đường đến kinh thành.
 
Lần  gặp  A Phù,   trở thành ám vệ  trướng Nhị hoàng tử, theo chủ tử nhập kinh chúc thọ. Trên phố,  thấy một tiểu cô nương bế con mèo nhỏ    cầu cứu.
 
Ta nhận  nàng ngay.
 
Tiếc là con mèo  c.h.ế.t, nàng   thương tâm,    mắng vị công tử nào đó là tàn nhẫn.
 
Ban đầu   định nhận  nàng, chỉ lặng lẽ âm thầm giúp vài .
 
Bởi   ám vệ, là việc g.i.ế.c  ngậm m.á.u nuốt đau, sớm tối chẳng  sống c.h.ế.t.
 
Ta nghĩ, nàng gả cho vị Tạ công tử , chắc sẽ sống  hơn theo .
 
 khi quan phủ chuẩn  cưỡng hôn nàng,   nhịn nổi nữa, liền sai  mang sính lễ đến tìm bà mối.
 
Từ đó,   một gia đình.
 
A Phù là một cô nương ngốc nghếch.
 
Tiền lời bán lụa phần lớn đem  chữa chứng câm cho .
 
Ta từng   với nàng:  cần . Dù  ám vệ câm còn  tin tưởng hơn.
 
   quên —    .
 
Nàng   đồ trang sức,  nên  nào xin thưởng ân từ Nhị hoàng tử,  cũng xin thêm vài cây trâm.
 
Một    ngoài  việc, sơ suất khiến tên họ Tạ  tìm đến tận cửa, tấm lòng an định bao năm bỗng chốc rối loạn.
 
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu A Phù theo  rời ,  nhất định sẽ leo lên nóc nhà mà  canh mỗi ngày.
 
May mắn  — nàng  .
 
Chứng câm thuyên giảm, Nhị hoàng tử bảo:
 
“Ngươi nên luyện giọng  như ‘khặc khặc khặc’ thì hơn.”
 
… Khó thật.
 
Về , lúc công chúa Minh Chiêu  đưa  hòa ,  nhờ  lén bỏ  hành lý nàng  một bình rượu độc.
 
Có lẽ vì  việc  nên trời ban phúc.
 
Xuân năm , hoa mơ nở khắp đầu tường.
 
A Phù hạ sinh một đôi bé gái,  quý như châu báu.
 
“Sao  cho chúng theo họ Tang?”
 
“Vì đó   họ  lành gì.”
 
Ta đáp: vì để mẫu   ngậm  nơi chín suối, nên  đoạn tuyệt dòng họ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tam-nuong-anh-phu/ngoai-truyen-2-goc-nhin-tang-da-ngoai-truyen-3-goc-nhin-ta-lan.html.]
A Phù  đến cong cả mắt.
 
Ngoài cửa sổ, nhành xuân khẽ chạm  mái hiên, chim khách ríu rít báo tin vui.
 
Ấy chính là bức họa  nhất trong đời .
 
Ngoại truyện 3 – Góc  Tạ Lan
 
Ta  từng nghĩ rằng — A Phù sẽ rời bỏ .
 
Nàng là tằm nương  nhà họ Tạ mua về.
 
Mẫu   vốn nhân hậu, trong phủ   nhiều tì nữ như nàng. Khi ,  cũng chỉ lướt qua mà nhớ mơ hồ:
 
“Tiểu tằm nương , đôi mắt  sạch sẽ. Tựa hồ làn nước thu.”
 
Rồi gia tộc gặp nạn, chỉ còn  sống lay lắt.
 
Ban đầu   định sống nữa — là nàng  sợ c.h.ế.t, kéo  từ bờ vực trở .
 
Đêm dài vô tận,  thường tỉnh giấc trong ác mộng. Chỉ khi thấy nàng yên giấc bên cạnh,  mới yên lòng.
 
Về ,  bắt đầu học hành, cần  nhiều tiền.
 
Chỉ  công danh vinh hiển,  mới  thể giải oan cho Tạ gia.
 
Ta  rõ là thích   thích.
 
Ta sợ nàng cũng sẽ rời bỏ , nên  mặt  ngoài, mạnh miệng  nàng là vị hôn thê của .
 
Ta lợi dụng tấm lòng yêu thương và mềm yếu của nàng để bám trụ giữa nhân gian, dần dần  sinh  chân tình.
 
Đến khi  tin nàng  mất,  mới thật sự hoảng loạn.
 
 nàng bắt đầu thất vọng từ khi nào,   rõ.
 
Chỉ đến khi  liệt  giường bệnh, mới nhớ  khoảnh khắc Phúc Bảo c.h.ế.t  tay Minh Chiêu, nước mắt nàng từng giàn giụa  dứt.
 
Ta nghĩ, chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian, về  sẽ bù đắp.
 
Vì ham  ích kỷ,   từng thật sự che chở nàng.
 
Đến khi  tin nàng  gả cho  khác —  vẫn  buông .
 
Ta hy vọng nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ nổi giận khi  những tội ác của Minh Chiêu.
 
Ta bất chấp tất cả, xin thánh chỉ đày Minh Chiêu hòa .
 
Đất Mạn Di xa xôi hiểm trở, công chúa vốn yếu đuối — ắt  sống nổi.
 
Thế nhưng phu quân câm của A Phù  mắng :
 
“Ngươi mang đến cho nàng, chỉ  bất hạnh.”
 
Ta sững .
 
Song vẫn  ngừng cầu khẩn:
 
“Ta sắp c.h.ế.t …  thể… cho  gặp nàng một   ?”
 
Hắn im lặng, hiển nhiên   đồng ý.
 
Trước khi lâm chung,   một tờ hôn thư, đốt  mộ phần .
 
Chỉ mong nếu  kiếp  —  thể  thấu lòng , nối  duyên xưa.
 
Ngay lúc sinh mệnh mờ nhạt,  dường như thấy…
 
Một thiếu nữ cài trâm gỗ đậu đỏ, ôm một con mèo nhỏ,  rạng rỡ chạy về phía .
 
“Chàng xem , giống  ?”
 
Có ai đó dịu dàng đáp lời  :
 
“Không giống, con gái vẫn giống nàng hơn.”
 
Ngoài cửa, tiếng hí khúc vang vọng:
 
“Người xưa chẳng thấy , lệ rơi ướt tay áo xanh.”
 
-HẾT-