qúa mệt mỏi, cũng quá yếu ớt.
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi cảu  ,  một câu cũng   trả lời.
 cau mày  đầu  chỗ khác.
Châu Châu phát  vài tiếng hét chói tai,  đó  đưa .
Nhiều  trong làng   bắt.
 dựa  ghế, đang mơ màng   thấy tiếng ai đó đang .
“Sĩ quan cảnh sát, tìm thấy Du Du nhà chúng  ?”
“Du Du của   mất tích mười ngày , con bé rốt cuộc nhưu thế nào ?”
 từ từ mở mắt  đầu  .
Chỉ  thấy một cặp vợ chồng trung niên ôm tay cảnh sát .
Bên cạnh , nữ cảnh sát cũng đang : “Con gái của họ học năm thứ hai trung học, mười ngày   cãi  với họ, giận dữ bỏ nhà , đến giờ vẫn  tìm thấy.”
“Nghe  tiên nhân sống ở đây thường tìm những cô gái bỏ nhà  hoặc là cô nhi  ai lo lắng.”
 chớp mắt và bước xuống xe.
Bước chân  yếu ớt, gần như là ngã xuống, nữ cảnh sát nhanh chóng đỡ .
“Bây giờ cô  thể ......”
 nhẹ nhàng đẩy cô  , hét về phía cặp vợ chồng đó: “  con gái của hai  ở ,  đưa hai   tìm cô .”
Đến  ngôi nhà  tổ chức đám cưới.
Cặp vợ chồng đó đẩy cảnh sát sang một bên  .
  ở tầng ,  lên cầu thang.
Chỉ mấy phút ,  lầu vang lên những tiếng kêu đau lòng.
 nhắm mắt ,     rơi nước mắt khi nào.
Tân Di  bên cạnh , chìa tay nắm lấy tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/db1-7.html.]
“Những  trong làng  thật độc ác.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Vẻ mặt cô  lạnh lùng, giọng  cũng lạnh lùng.
Nói xong, cô  cúi đầu : “Nhĩ thì cứu khổ thiên tôn, biến mãn thập phương giới, thường dĩ uy thần lực, cứu bạt chư chúng sinh, đắc ly ư mê đồ, chúng sinh bất tri giác, như manh kiến nhật nguyệt....”
Giọng  của cô  dường như  sức mạnh, tâm hồn  như  xoa dịu bởi giọng  của cô .
“Đó là gì ?”
“Chú tái sinh, hi vọng họ sẽ thoát khỏi bệnh tật tai họa ở kiếp , một đời suôn sẻ.”
Làng Vương Nhạc  còn tồn tại.
Những  dân  bà tay dính m.á.u đều  kết án.
Mọi chuyện cuối cùng cũng   định.....
 nổi sợ hãi và tổn thương mà nó gây   thể xóa nhòa.
 tự hỏi cặp vợ chồng đó bây giờ như thế nào , một tháng  khi  cứu  thường thức dậy  lúc nửa đêm.
 thường  cảm giác  ở trong chiếc hộp sắt đó, cái gì cũng   thấy, chỉ  thể  thấy tiếng của những giọt máu.
 bất lực, để cho vận mệnh trôi  từng chút từng chút.
Cảm giác  khiến  cảm thấy ngột ngạt.....
Nửa đêm  tỉnh dậy.
Cầm điện thoại, mở phòng phát sóng trực tiếp quen thuộc.
Chủ phòng  vẻ  mới bắt đầu phát sóng.
“Xin chào  , chào mừng   đến với phòng phát sóng trực tiếp của .”
“?  là chủ phòng đoán mệnh,  là Tân Di.”
 cong môi đặt điện thoại lên đầu giường, nhắm mắt .
Lắng  giọng  của cô .
Một  nữa, một đêm  gặp ác mộng.