Tại núi hoa đào, cây Hoa Đào trăm năm nở rộ cũng đến mùa tàn, những cámh hoa bắt đầu héo úa màu rụng rải rác đất, vì hoa phai nên nơi đây chẳng còn ai lui tới, chỉ là hiện tại đôi nam nữ gần đây chuyện.
“Đông Du Lan, đừng giả vờ nữa.” Tiếng Phương Dương Liên vang lên, Đông Du Lan ở mặt, mặc dù cách một lớp dung nhan thuộc về Mặc Hoa Nguyệt, nhưng từ trong ânh mắt si mê mà đối phương luôn dành cho , dễ để dàng nhận định là ai.
Đông Du Lan khẽ nở nụ , tiếp tục giả vờ đáp: “Xem cùng vị quận chúa cũng chỉ diễn mật tình ngọt ái mặt thiên hạ thôi nhỉ.”
“Đừng nhắc việc thừa, Đông Du Lan, ngươi quên lời cảnh cáo của , chẳng lẽ tin thể tức giận mà dẹp sạch Đông phủ ư?” Chàng nghiêng đầu nhắc về lời xưa bản cho Đông Du Lan hiểu.
Chàng rõ thích , cũng ít việc để đuổi hết nữ nhân vây quanh , tuy nhiên đối phương từng chạm tới giới hạn khi động đến Nhị công chúa, vì nhắc nhở một mới Đông Du Lan dừng tay.
hôm nay nữ nhân quá điểm cuối cùng, khiến thể nhân từ .
Đông Du Lan suy nghĩ của Phương Dương Liên , chỉ cảm giác ánh mắt vô cùng băng giá, kích thích sống lưng khác lạnh run lên, nhưng sự buốt giá chẳng hề dập tắt nổi tình yêu cháy bỏng ả mang trong tim .
Ả khẽ khàng : “Mỗi một nữ nhân cạnh , đều động tới, tức giận thì cứ nhắm đây!”
“Kể từ khi ngươi tính kế quận chúa của , thì cả thể lẫn tính mạng ngươi chỉ thể để quận chúa xử lý, còn sẽ tới Đông phủ, hỏi thăm mấy trưởng bối bên đó dạy dỗ ngươi kiểu gì.” Phương Dương Liên xoay định rơi khỏi, căn bản lười tiếp chuyện Đông Du Lan thêm.
Cơ mà Đông Du Lan cố ý giơ tay chắn ngang, cất giọng đầy khiêu khích : “Đêm qua Mặc Hoa Nguyệt Lạc Liêm Nguyên vấy bẩn, sớm trong sạch nữa , chẳng lẽ vẫn định lấy nàng ?”
Một câu thốt lên, Phương Dương Liên cau mày dừng bước chân, ánh mắt xét qua tia u tối, tới cuối cùng nâng tay, thanh chủy thủ lộ kề lên cổ Đông Du Lan, nhàn nhạt : “Nếu là sự thật, sẵn sàng quận chúa g.i.ế.c ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-nuong-bi-vut-bo/chuong-34-dua-con-cua-ho-6.html.]
Đông Du Lan kịp trả lời, đúng lúc bóng dáng Lạc Liêm Nguyên xuất hiện, sử dụng khinh công bay đến, đồng thời tách cả hai một cách, chuyển tay đánh, cố ý ép sát Phương Dương Liên.
Chàng xoay tránh né, híp mắt trông đòn đ.á.n.h liên tiếp từ đối phương, hồi nhắm chuẩn sơ hở mà phá chiêu thức, dứt khoát đ.á.n.h bay qua gốc cây đào.
Đông Du Lan kinh ngạc, Lạc Liêm Nguyên thì trợn tròn mắt, chỉ là vẫn chịu đau lên, đáng tiếc mới dậy đạp ngã xuống đất, tiếp đến hạ tay đ.â.m chủy thủ xuyên qua bả vai , m.á.u tươi tuôn chảy, thấm đẫm từng cánh hoa đào mặt đất.
Phương Dương Liên cong môi, ghim sâu chủy thủ xuống vai , nhếch miệng : “Lạc Liêm Nguyên, ngươi và quận chúa kết thúc, nhưng hôm nay ngươi cố tình lợi dụng quận chúa, lấy tư cách của quận mã để đòi , những thương tổn ngươi gây , từng lẫn đang .”
Lạc Liêm Nguyên ngã quỵ, ngước mắt phía , yếu ót đáp: “Ta và Du Lan đại vương gia hứa hẹn định ước cho, chính quận chúa cũng đồng ý, Phương Dương Liên, ngươi đòi thì nên tự chừng mực!”
Chàng nhướng mày, nét mặt dường như suy tư gì đó, tàn nhẫn rút chủy thủ, đ.â.m thêm hai nhát mới thả tay, mỉm buông lời: “Vậy đây là quà tặng, chúc phúc tân nhân các ngươi, mong cả hai mãi mãi hạnh phúc, mà ngươi tuyệt đối quản thê tử nhé, nếu khẳng định để nàng gả cho một kẻ ăn mày ở ngoại thành.” Nói xong câu cuối, cố ý liếc sang Đông Du Lan tại phía xa.
...
Ngày Thừa tướng cùng Quận chúa thành xa, tuy nhiên lúc Kinh Thành truyền tin Nhị công chúa còn qua với Thừa tướng, khiến cho Phò mã buồn bực vui, thường xuyên lấy rượu giải sầu, hơn nữa hai phu thê bọn họ náo loạn bên ngoài, để khác thấy.
đỉnh điểm là lúc thành hôn của Quận chúa cùng Thừa tướng, khi kèn chống pháo nổ, hoa đỏ trải đường kiệu hoa, vây quanh dùng ánh mắt ngưỡng mộ ngắm đôi tân nhân.
Thời khắc tân lang nắm tay tân nương khỏi kiệu hoa đỏ, để bước phủ Thừa tướng lễ bái đường, thì Phò mã cầm vò rượu, dáng vẻ liêu xiêu đến, ánh mắt say sưa cả hai , cùng cái từ đám đông mà hướng Mặc Hoa Nguyệt cao giọng: “Quận chúa tính gả cho kẻ một hai lòng ư? Chẳng lẽ hề để ý gì chuyện phu quân từng yêu thích nữ nhân khác hả.”
Bước chân của Mặc Hoa Nguyệt dừng vì lời Phò mã , gương mặt khăn hỉ che nên rõ biểu hiện thể nào, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng cất tiếng đáp: “Có một chuyện hôm nay rõ cho tất cả cùng hiểu, đây là ở thành Dương Đô theo đuổi nam nhân khác , nên để mặc tương tư một nữ nhân , khi đó chúng đều đau lòng vì yêu mà cầu , quên mất bản còn một đoạn nhân duyên dở dang. Trước lỡ hơn mười năm trời, chỉ thấy may mắn vì mối nhân duyên vẫn còn ở đây.”