Đầu Trọc  tiếp.
"Triệu Hồng  chọn đúng câu trả lời, nhưng sai ở chỗ, khi cô   hại  khác, cô  vẫn còn lương tâm."
"Ý gì?"
Đầu Trọc  những bức ảnh  bàn,  khổ lắc đầu: "Có lẽ, Triệu Hồng đang chờ đợi ngày ."
Lời  khiến lòng  run lên.
Trong ảnh, hai cánh tay của Triệu Hồng  vặn xoắn như sợi dây thừng, gương mặt biến dạng.
Đây là một nỗi đau tột cùng, nhưng cũng là sự giải thoát mà cô  khao khát.
"Người  nghề Tàn phế sinh linh,  thể  nhân tính. Triệu Hồng   trở thành một kẻ điên mất hết lương tri, vì thế cô  nhất định  chết, và sẽ c.h.ế.t  thảm."
Ông chủ cho vay nặng lãi cụp mắt xuống, giọng điệu đầy tiếc nuối.
8
"   ai là kẻ  g.i.ế.c Triệu Hồng, nhưng   chắc chắn  mối quan hệ  gần gũi với cô . Triệu Hồng là   sống sót và thoát  từ môi trường đó, cô   lòng đề phòng  cao. Nếu      cận,  thể g.i.ế.c  cô ."
Ở cuối cuộc thẩm vấn , Đầu Trọc ngập ngừng   suy đoán của .
Đầu Trọc là một  vô cùng tinh ranh,   ông  đang  điều kiện, lập tức chìa  cành ô liu 'lập công giảm án' cho ông .
Đầu Trọc  đắc ý,    suy đoán của : "Cảnh sát Cố,  còn nhớ cô bé  Triệu Hồng ép  ăn xin mà   kể ?"
"Cô bé  là  duy nhất ngoài A Lại ở bên Triệu Hồng một thời gian khá dài. Thằng A Lại thì  điên  ngốc,  đừng mong nó   gì.  cô bé tên Hoàng Lệ ,  lẽ   thể tìm cô bé để hỏi thăm tình hình!"
Lời của Đầu Trọc   là chứng cứ xác thực, nhưng  trùng khớp với suy đoán ban đầu của  về vụ án g.i.ế.c hại Triệu Hồng.
So với Trương Quân và những  khác,  ngay từ đầu  cho rằng hung thủ là   cận với Triệu Hồng.
Chỉ vì tình trạng thể chất của A Lại  đáp ứng điều kiện gây án, nên  mới buộc  điều chỉnh hướng điều tra.
Do đó, tại cuộc họp phân tích án,  lập tức thêm tên Hoàng Lệ  danh sách nghi phạm.
Ban đầu  nghĩ tìm một cô bé như    chuyện khó, nhưng ai ngờ các trinh sát  lục soát khu vực Hồ Cảnh Quan mấy ngày liền mà vẫn  tìm thấy Hoàng Lệ.
Tuy nhiên, thông qua  hành động , chúng  cũng gián tiếp xác minh  một thông tin khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-phe-sinh-linh/chuong-5.html.]
Chúng  phát hiện, quanh khu vực Hồ Cảnh Quan nơi xảy  án mạng,  lượng  ăn xin tàn tật quả thực nhiều đến mức đáng sợ.
Những  ăn xin   độ tuổi khác ,  cả trẻ nhỏ lẫn  lớn. Đa  họ đều  dị tật tay chân ở các mức độ khác , giống hệt tình trạng của A Lại.
Phát hiện  khiến  kinh hãi  thôi, mức độ nghiêm trọng của vụ án  e rằng vượt xa dự kiến ban đầu.
Vì , chúng   tăng cường lực lượng cảnh sát gần Hồ Cảnh Quan,  cũng  thường phục,  trộn  khu du lịch.
Hai ngày quan sát đầu tiên  mang  kết quả đáng kể nào.
Những  ăn xin quanh đó đều  cảnh giác, họ cơ bản  đáp  lời bắt chuyện của , chỉ máy móc lặp  động tác dập đầu, trơ mắt  chằm chằm ví tiền của du khách qua .
  thử cho tiền vài , cuối cùng cũng hỏi  một chút thông tin hữu ích từ mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi.
"Mấy  ăn xin ở đây đều ghét Triệu Hồng, nhưng cháu thấy Hoàng Lệ còn đáng ghét hơn Triệu Hồng! Mấy hôm nay   cô  chạy  , nhưng sáng nay, cháu thấy cô  ở trong hẻm đằng !"
Thằng bé ăn xin vốn   giúp chúng , nhưng sự hận thù của nó dành cho Hoàng Lệ rõ ràng vượt xa sự thù địch với cảnh sát.
Với sự giúp đỡ của nó, cuối cùng chúng  cũng tìm thấy Hoàng Lệ thoắt ẩn thoắt hiện.
 điều   ngờ là, cuộc giằng co giữa chúng  và Hoàng Lệ chỉ mới bắt đầu.
Trong suốt ba mươi phút đồng hồ,   hỏi Hoàng Lệ hàng chục câu hỏi.  cô   trả lời một từ nào, thậm chí  gật  lắc đầu  hiệu.
Khi  bước  khỏi phòng thẩm vấn, cuốn biên bản vẫn trống trơn, đến cả đồng đội của  cũng  kìm  hỏi: "Cô bé   khi nào là  câm điếc ?"
Những  ăn xin quanh Hồ Cảnh Quan đều là  tàn tật, Hoàng Lệ khi còn nhỏ    câm điếc, giờ đây cũng  thấy rõ ràng dị tật cơ thể.
Vậy  thể hợp lý suy đoán dị tật của cô  tương đối kín đáo,  thể là  câm điếc do hậu quả  .
 nếu Hoàng Lệ là  câm điếc,  tại  những đứa trẻ ăn xin   tố cáo cô  bắt nạt  khác?
 thấy lập luận   vững, nhưng vẫn gọi pháp y Trần đến khám tổng quát cho Hoàng Lệ.
Kết quả đúng như dự đoán, màng nhĩ và dây thanh quản của Hoàng Lệ đều bình thường. Thế nhưng cô  cứ im lặng, thậm chí  chủ động   mắt  khác.
Khi cô   , cứ như thể đang  chằm chằm  một  .
  bên ngoài phòng pháp y,  biểu cảm thờ ơ của Hoàng Lệ, đột nhiên nghĩ đến một từ: "Chứng mất ngôn ngữ do căng thẳng cấp tính."