Bố  và nhà chú Chu hẹn  khu nghỉ dưỡng, cô  khỏe nên hủy vé máy bay (thực  là   gặp tên bệnh thần kinh đó), mua vé sáng ngày 4  Vân Cảnh Sơn, định  du lịch một .  
Ai ngờ tối đó bầu trời xuất hiện trăng máu, gặp thây ma đập cửa!  
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Lúc đó, cô  hình ảnh đáng sợ  màn hình giám sát,  tiếng gào rú và kêu thảm  dứt, sợ đến mềm nhũn chân, chống cửa  đến sáng.  
Cảnh ngoài cửa sổ  lầu như địa ngục hiện .  
Mười mấy con thây ma bước  quái dị lảng vảng trong khu, gặp  sống liền như bật công tắc, gào rú lao tới, há miệng m.á.u me xâu xé, phân chia  đó.  
Chẳng bao lâu,  đó  lê  thể tàn tạ  dậy, biến thành quái vật hình  mới…  
Cô giữ nhà, ăn hết thức ăn trong nhà, uống nước cầm , nhưng  dám bước  khỏi cửa.  
Mãi đến khi  thông báo cứu hộ  sống sót, cô mới loạng choạng  ngoài, nhưng  chạm mặt “dì hói” trong cầu thang.  
Kết quả.
Là một con gà mờ chỉ cố  một tháng trong tận thế,   khỏi cửa  tới mười mét  toi, dù  sống , cô  thể  kinh nghiệm quý báu gì chứ?  
Ông trời ít nhất cũng nên để cô lăn lộn trong tận thế mười năm, luyện  một  bản lĩnh, mang theo khí phách bá vương trở về, tích trữ vài chục tỷ vật tư, sở hữu vài kỹ năng ngầu lòi, phút chốc đánh bại thây ma…  
Dù  thể xưng bá tận thế, Lạc Hi Hi cô cũng  đến mức rơi  tình cảnh  hổ bất lực như bây giờ!  
Huhu o(╥﹏╥)o  
Nghĩ đến cặp bố  trái tim còn to hơn cả ống nước, mắt cô lập tức ngân ngấn hai giọt lệ.  
Bố  yêu  thật lòng, cô là ngoài ý , nhưng vẫn  nhớ họ.  
Dù cô cũng lo cho bố , nhưng bố Lạc   gì cũng  ba múi rưỡi, sức chiến đấu mạnh hơn cô chỉ  một múi, cộng thêm chú Chu là nhà vô địch quyền Anh quốc tế 80kg,  cô và dì Tống là vận động viên chạy đường dài nghỉ hưu cấp tỉnh.  
Dù  đánh , ít nhất vẫn chạy .  
Cô tự động bỏ qua cái tên đáng ghét khiến   bực bội, chìm  giấc mơ.  
Một đêm “gào thét” trong mộng.  
Sáng sớm, mặt trời mới nhậm chức  vội vàng dùng thực lực chứng minh cái gì gọi là “ngọn lửa tháng Năm”.  
Dù Lạc Hi Hi chỉnh tất cả điều hòa xuống thấp nhất, vẫn  ngăn  mồ hôi tuôn như suối, in một hình  to đùng  giường.  
Nhìn nhiệt kế chỉ 42°C, cô khó khăn bò dậy khỏi giường, đôi mắt cáo mơ màng lập tức mở to:  
“Không đúng!”  
Cô nhớ nhiệt độ cao bắt đầu từ ngày thứ 21 của tận thế, và tăng dần dần,  đột ngột cao thế .  
Ngón tay kéo khe rèm, mặt trời ngoài  to gấp ba  bình thường!  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-ngot-sung-ban-tu-nho-ma-manh-khong-lam-nguoi-nua-gnpk/1-2.html.]
Mà điều khiến cô càng thấy quỷ dị là:  
Cây gậy golf cô ôm ngủ và chiếc rìu chữa cháy để đầu giường, thỉnh thoảng sờ để lấy can đảm,  biến mất!  
Lúc , Lạc Hi Hi   tỉnh táo, nhảy xuống khỏi giường.  
Cô lo lắng kiểm tra khắp phòng và  gầm giường, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo càng thêm trắng bệch.  
Cô kiểm tra khóa cửa phòng ngủ và cửa sổ,  giống   .  
Chẳng lẽ đồ vật  thể tự biến mất?!  
Tay cô vô tình lướt qua cái cán lăn bột, một cảnh kỳ diệu xảy :  
Cán lăn bột biến mất!!!  
Tiểu thuyết tận thế cô từng , khi khoa học viễn tưởng thành hiện thực, cô nhất thời  thích nghi nổi.  
Nghĩ , thây ma còn nhảy nhót ngoài , còn gì là  thể?  
Cô đè trái tim đập thình thịch,  một hồi thử nghiệm, phát hiện vài vật nhỏ  cô thu   gian, ý niệm điều động,  xuất hiện  mắt.  
 đồ lớn như sofa  giường thì  thu , xem   gian  lớn.  
Dù , cô cũng suýt  hạnh phúc bất ngờ   choáng váng!  
Chắp tay, thành kính cảm tạ chư Phật thần tiên đầy trời, hôn tới tấp đôi tay  theo cô mười chín năm.  
Vui đến mức như một đứa ngốc.  
Có  gian, cô  thể tích trữ vật tư,  lo  g.i.ế.c  cướp của. Lúc nguy cấp,    thể trốn   gian thoát một kiếp!  
“Không gian,    ?”  
Lạc Hi Hi đang suy nghĩ lẩm bẩm, mắt bỗng hoa lên.  
Cô  trong một  gian chật hẹp.  
Bên trong  gian  màu xanh non, tầm  sáng rõ, nhưng  tìm thấy nguồn sáng  lối , nhiệt độ dễ chịu, cảm nhận xúc giác mềm mại  , Lạc Hi Hi đưa ngón trỏ chọc chọc xung quanh,  dai.  
Cô thử  dậy, nhưng trần phía  ngăn cô  thẳng.  
Đo đạc,  gian   một mét vuông.  
“Nhỏ thì nhỏ, nhưng  còn hơn .”  
Lạc Hi Hi  cảm thán xong, đột nhiên m.ô.n.g đau nhói.  
Một luồng sóng nhiệt ập tới, cô   giường, ngơ ngác chớp chớp mắt:  
Cô   gian đá  ngoài?!