Lâm Sơ đóng cửa khoang , thẳng từ khu sinh hoạt của xe khoang lái và xuống ghế lái.
Bên ghế lái là một màn hình trung tâm cảm ứng.
Xe vẫn khởi động nên màn hình đang tắt.
Dưới vô-lăng một chiếc chìa khóa màu bạc xám; chỉ cần bấm nút mở khóa đó là màn hình trung tâm sẽ sáng lên.
Cô xem qua các chức năng trong khoang lái, xác nhận chúng khác mấy so với xe ở thế giới cũ của , đạp phanh và ấn nút khởi động.
Chiếc nhà xe khởi động trơn tru, ảnh hưởng bởi nhiệt độ quá thấp.
Xe khởi động xong, màn hình trung tâm cũng sáng lên. Lâm Sơ tiếp tục mò mẫm các chức năng màn hình.
Cô thể điều khiển bộ tính năng của xe từ đây: đèn, điều hòa, camera giám sát, và cả công tắc chế độ tắc kè hoa.
Điều khiến cô bất ngờ nhất chính là chiếc xe bản đồ vệ tinh thời gian thực của thế giới hiện tại!
Bản đồ vệ tinh cần kết nối mạng, chỉ dựa tín hiệu vệ tinh là hoạt động.
Nghĩa là cô thể trực tiếp dùng bản đồ dẫn đường đến Diên Thành mà cần hỏi ai.
Lâm Sơ lập tức tìm vị trí Diên Thành bản đồ.
Chẳng mấy chốc cô phát hiện cách từ đây đến đó cũng xa, chỉ cần thẳng xuống phía nam hơn 700km.
Đánh dấu vị trí Diên Thành bằng ngôi , cô lái nhà xe chạy thử vài vòng trong bãi đất trống bãi phế liệu, cảm nhận độ bám đường của bánh xe.
là xe chế độ chạy tuyết, chạy mặt tuyết mượt như đất bằng, hề trơn trượt.
Thử xong, cô bật chế độ tắc kè hoa màn hình xuống xe, xa một đoạn để .
Phải là hiệu quả thật bất ngờ: dù cô rõ xe đang ở , nhưng nếu kỹ thì chiếc xe như tan môi trường xung quanh.
Chỉ đến khi cô cách xe 10m mới thấy rõ đường viền xe.
Lâm Sơ hài lòng.
Cô thử thu xe tầng phương tiện giao thông mới mở trong gian của , giây tiếp theo, chiếc nhà xe di động ngay ngắn trong túi đeo hông.
Giờ gian mở rộng lên 300m³, chỗ chứa đồ rộng rãi hơn nhiều. Lâm Sơ tiện tay chọn thêm một chiếc SUV trông chẳng khác gì đống sắt vụn trong bãi phế liệu.
Kỹ năng “biến phế thành bảo” còn đang lạnh nên cô dùng ngay, chỉ thu xe gian.
Dù SUV nén bẹp nhưng vẫn chiếm kha khá diện tích.
Cô nhặt thêm một chiếc xe điện cũ kỹ bắt mắt, ném luôn gian.
Cả hai đều ép méo, tiết kiệm gian hơn nhiều so với xe nguyên bản, thể xếp chồng lên , coi như tận dụng gian hợp lý.
Hai chiếc xe dự phòng chỉ để đề phòng lúc nhà xe di động quá nổi bật, cần đổi xe che mắt thiên hạ.
Gần bãi phế liệu một gara sửa xe. Tuy cô thể trực tiếp biến xe hỏng thành đồ mới, nhưng dụng cụ bảo dưỡng vẫn cần dự trữ.
Như dầu máy, nước rửa kính, và quan trọng nhất là nhiên liệu.
Vừa cô kiểm tra, nhà xe di động dùng dầu diesel, bình xăng 100 lít, khi biến phế thành bảo thì đang đầy bình.
100 lít diesel đủ chạy 1200km.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-117-the-gioi-cuc-han-22.html.]
Trong gian cô còn hai thùng diesel lấy từ gian của Mã Nham đây, mỗi thùng 150 lít, đủ đổ đầy bình ba nữa.
Với thế giới hiện tại thì tạm đủ, nhưng Lâm Sơ các thế giới sẽ , đồ tiêu hao càng nhiều càng , bao giờ là thừa.
Gara sửa xe thường dự trữ một ít nhiên liệu phục vụ quá trình sửa chữa, tuy nhiều nhưng vẫn là nguồn .
Những loại bán ngoài, chỉ dùng cho thợ sửa chữa.
Lâm Sơ vòng gara, tháo hết camera tường như thường lệ, thu một thùng xăng tìm gian (xăng để dành cho SUV và xe điện cũ)
Cuối cùng cô lấy bớt dầu máy, nước rửa kính và một dụng cụ sửa chữa nhỏ, khóa cửa rời .
Đi tới một con hẻm cụt, Lâm Sơ mở rộng năm giác quan cảm nhận xung quanh, xác định ai mới thả nhà xe di động khỏi gian.
Cô lên xe từ cửa , khóa trái cửa, đó tới cửa nhà vệ sinh, lấy chìa khóa nơi trú ẩn .
[Phát hiện cửa thể mở đóng bình thường, nộp 100 điểm tích phân để thiết lập vị trí nơi trú ẩn thế giới hiện tại ?]
Lần Lâm Sơ xác nhận xe chạy nền tuyết và thể thu gian, đang định chọn “Có” thì đột nhiên nhớ một vấn đề.
“Hệ thống, nếu đặt nơi trú ẩn lên cửa nhà vệ sinh nhà xe di động, xe còn thu gian ?”
Hỏi xong câu , Lâm Sơ hồi hộp.
May mà hệ thống trả lời nhanh:
[Được.]
Nghĩa là thể lồng nơi trú ẩn trong nhà xe.
Nhận câu trả lời , Lâm Sơ do dự nữa, lập tức chọn “Có”.
100 điểm tích phân biến mất, cơ thể cô nhẹ bẫng. Khi mở mắt , cô trong sân nhỏ của nơi trú ẩn.
Tiểu Nhị mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình bước tới đón cô. Quần áo lùng bùng bộ xương, lúc trông như đang tự bay tới .
Tuy quỷ dị, nhưng Lâm Sơ thấy cảnh tượng khiến cô cực kỳ yên tâm, cảm giác ấm áp như trở về nhà.
“Chủ nhân, chào mừng về nhà! Mau xem cà chua Tiểu Nhị trồng lớn và đỏ !”
Vừa về đến nơi trú ẩn, Tiểu Nhị hào hứng kéo cô xem cà chua.
Lâm Sơ rõ ràng nhớ tối qua cà chua mới chỉ vài quả xanh, dù tưới nước từ thế giới lũ lụt và mở tốc độ x3 nữa, cũng thể đầy một ngày đỏ căng thế chứ?
vẻ mặt phấn khích của Tiểu Nhị thì vẻ bừa.
Lâm Sơ để mặc nó kéo tới góc sân sát tường nhà.
“Chủ nhân mau , quả cà chua to đỏ!”
Còn kịp Tiểu Nhị xong, Lâm Sơ thấy cây cà chua quấn giàn khoai tây, đúng là mọc một quả cà chua đỏ chót, to tròn.
Cô nhớ , đây chính là cây cà chua từng cô “biến phế thành bảo”.
Hôm qua nó chỉ mới leo lên giàn, mà chẳng từ lúc nào phủ kín cả cái giàn.
Trên mỗi nhánh đều nở đầy hoa vàng, nhiều bông gần ngọn rụng để kết quả.
Thậm chí hai quả chín đỏ.
Tốc độ phát triển … đúng là đặc biệt thật.