Bên trong cánh cửa toát lên một thứ khí nhà tù lạnh lẽo khó tả.
Cả căn phòng rộng chừng hai trăm mét vuông nhồi nhét đầy những dãy giường tầng sắt sơn xanh lè. Khoảng cách giữa các giường chỉ đủ cho một lách qua, chen chúc đến nghẹt thở.
Có lẽ vì trận “Thần giáng” vài ngày đập tan hy vọng của bao , dân thường từ khắp nơi ùn ùn kéo đến Hải Thành tránh nạn. Vì thế, gần như giường trong phòng đều chủ.
Lâm Sơ một vòng lớn mới tìm một giường trống ở góc phòng.
Bốn bề ồn ào. giữa trưa, ít ai buồn ngủ. Người thì gặm lương khô tám chuyện, thì miếng ăn của khác mà nuốt nước bọt ừng ực.
Lâm Sơ lấy từ balo một nắm cơm, nhai lọc thông tin.
Với thính lực hiện tại của cô, cuộc trò chuyện trong phòng đều lọt tai, chỉ điều chọn lọc thứ hữu dụng thì mất khá nhiều công sức.
Nghe một lúc, cô thực sự bắt một từ khóa.
“Chị ơi, chị theo đội của tiến sĩ Kiều tới, chắc kha khá nội tình đúng ? Cho tụi em chút tin nóng , hiện tại nghiên cứu tới ?”
Lâm Sơ lấy từ balo chai nước, đổi tư thế, nhân lúc xoay liền liếc thật nhanh về phía phát tiếng .
Ba phụ nữ đang tụm đầu thì thầm.
Lâm Sơ thu tầm mắt , vặn nắp chai uống một ngụm, đậy nắp cẩn thận cất balo.
Cùng lúc đó, cô một trong họ thở dài: “Tiến sĩ Kiều là bí ẩn. Trước giờ ông chỉ liên lạc trực tiếp với cấp , gần đây tiến triển mới nên mới kéo chúng . Tính tình ông lắm, khuyên mấy chị cẩn thận một chút. Còn thì… cũng chẳng nhiều, đây thậm chí còn từng tên ông .”
Vì liên quan đến nội dung cơ mật, ba chỉ thì thầm vài câu tản .
Xung quanh than thở thời tiết, lóc kể chuyện ký sinh, bàn tán tương lai, thậm chí cãi lộn . Ngoài Lâm Sơ, chẳng ai để ý tới cuộc trò chuyện của mấy nhà nghiên cứu .
Chớp mắt tám tiếng trôi qua.
Lâm Sơ tắm nước nóng thứ ba xong, còn kịp ấm chỗ thì tiếng gọi.
“Chị Lâm Sơ!”
Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Dương Thiên Thiên, Chu Nhược Tình cùng hai cô gái khác.
Bốn họ chạy tới chào hỏi Lâm Sơ một cái, nhưng vì giường trống rải rác khắp nơi, cuối cùng cũng chỉ đành ai về chỗ nấy nghỉ ngơi.
24 giờ quan sát của Lâm Sơ nhanh chóng kết thúc.
Trải qua ba dội nước mà bất thường gì, cô thuận lợi qua kỳ quan sát, nhân viên an ninh tới đón kiểm tra tuyển chọn.
Việc nữ giới tuyển đội an ninh ở đây thuộc dạng hiếm như lá mùa thu. Nghe kiểm tra, cả phòng lập tức xôn xao.
“Không chứ, thấy cô tháo khẩu trang , mặt gầy lắm. Có đấy?”
“Chắc nộp lương thực thôi. chồng bảo qua kiểm tra bảo an thì cần nộp đồ ăn nữa. Ông cũng đăng ký . mà sớm thì cũng đăng ký, đậu.”
“Chị tưởng đội an ninh dễ lắm ? Ký sinh thể cấp cao chị thấy ? Ghê lắm, thể năng hơn hẳn thường. Đi là c.h.ế.t đấy, thà nhịn ăn còn hơn đ.á.n.h cược mạng .”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-131-the-gioi-cuc-han-36.html.]
Những tiếng xì xào lọt tai Dương Thiên Thiên, cô siết chặt nắm tay: “Chị Lâm Sơ lợi hại lắm, mấy cứ chờ mà xem!”
Lâm Sơ chẳng bận tâm mấy lời bàn tán vô bổ .
Cô theo nam huấn luyện viên đến khu kiểm tra.
“Kiểm tra chia hai phần: cận chiến và chiến đấu tầm xa. Phần tầm xa chủ yếu là b.ắ.n bia.”
Huấn luyện viên bình thản giải thích nội dung, dường như vì cô là nữ mà thành kiến.
“Cận chiến thì càng đơn giản hơn: chỉ cần đ.á.n.h thắng một huấn luyện viên là qua.”
“Phần tầm xa yêu cầu mười phát trúng tâm bia bảy phát. Không dễ , cố lên nhé.”
Lâm Sơ ngẩng đầu đôi mắt bình tĩnh của , gật đầu thật nhanh: “ .”
Rẽ một góc, khu kiểm tra hiện ngay mắt. Bên trong ít . Trên sàn đấu cận chiến, một trận tỷ thí đang diễn ác liệt.
“Ồ, huấn luyện viên Hứa, dẫn một cô gái tới đây?”
Người lên tiếng là một gã cơ bắp đang lười biếng tựa lan can.
Chiều cao thì nổi bật, chỉ hơn một mét bảy, nhưng dù mặc áo bông dày, Lâm Sơ vẫn hình tam giác ngược đầy cơ bắp của .
Huấn luyện viên Hứa liếc một cái nhàn nhạt: “Có nữ đăng ký kiểm tra bảo an, đương nhiên dẫn cô tới.”
Gã cơ bắp bước xuống khỏi lan can, tiến gần, đ.á.n.h giá Lâm Sơ từ đầu tới chân: “Không chứ, con gái yếu đuối thế , lúc cô đăng ký nên khuyên cô về cho . Anh dẫn tới đây, chúng còn cử đấu với cô , kết quả rõ như ban ngày, lãng phí thời gian.”
Huấn luyện viên Hứa cao hơn một mét tám lăm, cúi đầu liếc xéo một cái: “ chỉ theo quy định. Nếu huấn luyện viên Lưu ý kiến, thể báo cáo lên .”
Huấn luyện viên Lưu trợn trắng mắt: “Huấn luyện viên Hứa, cứng nhắc quá đấy.”
Nói xong, Lâm Sơ, hất cằm: “ khuyên cô đừng mất công nữa. Cô cũng thấy đấy, huấn luyện viên ở đây đàn ông, chẳng ai rảnh để đấu với cô . Về .”
Lâm Sơ đảo mắt một vòng, quả nhiên từ chờ kiểm tra đến mặc đồng phục đội an ninh màu xanh lam đậm – đàn ông.
Cô định mở miệng thì phía đầu vang lên một giọng : “ cho gọi Khương tỷ , chờ chút.”
Lời của huấn luyện viên Hứa khiến huấn luyện viên Lưu bực tức mặt.
“Này, họ Hứa, cố tình phá chứ gì?”
Huấn luyện viên Hứa: “ chỉ sự thật.”
Huấn luyện viên Lưu đang nghẹn lời thì đột nhiên phụ nữ im lặng nãy giờ lên tiếng.
“Huấn luyện viên Lưu ?”
Huấn luyện viên Lưu Lâm Sơ gọi , nhướn mày sang: “Sao? Muốn lời khuyên của , cho…”
“ khiêu chiến .”
Câu của Lâm Sơ khiến huấn luyện viên Lưu đang đắc ý hình ngay tại chỗ.