Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 135: Thế giới cực hàn (40)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:27:51
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Lâm Sơ đang khu dân thường, Khương Đàn bên canh hỏi: “Thấy vẻ tạm bợ lắm đúng ?”

Lâm Sơ gật đầu. “Tạm bợ” còn là nhẹ. trong tình thế , tới đây là kỳ tích.

“Trong cái thời ác liệt , chỉ ba ngày mà dựng cả đống tấm nhôm hợp kim thế là giới hạn của ban lãnh đạo Hải Thành .” 

Khương Đàn thở dài, giọng pha chút cảm khái: “Hồi đó mấy vị lãnh đạo cấp cao ký sinh, cuối cùng chỉ còn vài cấp thấp hơn gồng gánh áp lực, lo mấy tấm nhôm , tìm cách lắp hệ thống sưởi. Tuy ấm lắm, nhưng ít ở đây lúc nào cũng lo c.h.ế.t cóng.”

Nói cũng đúng. Lâm Sơ mặc áo giữ nhiệt với áo phao dày, từ lúc huấn luyện viên Hứa dẫn khỏi phòng cách ly thấy nóng. Vừa vận động mạnh một trận, giờ cô chỉ cởi phăng cái áo phao cho thoáng.

để khác “chịu nhiệt” quá , cô vẫn cố nhẫn, chờ về phòng .

Đi hết dãy khu dân thường dài hun hút, Khương Đàn đưa cô đến một dãy tấm nhôm màu xanh lam đậm khuất phía trong.

So với khu dân thường, ký túc xá đội an ninh đúng chuẩn “phòng VIP”.

Cùng chất liệu nhôm hợp kim nhưng trần kín, chiều cao tới 2m5 – chắc sợ mấy gã to con trong đội lên là đụng đầu. Diện tích mỗi phòng 2m5 × 3m, vẫn chật, nhưng khi chứng kiến cái “chuồng chim” 4m² bên ngoài, Lâm Sơ thấy đang ở khách sạn năm .

Cô thoáng nghi ngờ Khương Đàn cố tình dẫn vòng khu dân thường một vòng để… đỡ shock văn hóa khi phòng.

Khương Đàn dừng một cánh cửa, rút chìa khóa bạc mở cửa, : “Vào .”

Trong phòng hai chiếc giường sắt, một trái một , đặt sát hai bức tường dài 2,5m, giữa hai giường là một chiếc bàn nhỏ, ngoài còn nội thất nào khác.

Giường bên trải ga xanh lam, cạnh giường một balo lớn và một đôi bốt đen: “Đó là giường chị, em đến muộn nên chỉ còn bên trái thôi.”

Lâm Sơ quan trọng bên nào, gật đầu, đặt ba lô xuống, cởi áo phao. Vừa cởi xong tiếng động lưng.

Quay thì thấy Khương Đàn lôi một sợi dây thừng, buộc cố định lên tường, lấy một tấm ga quân xanh treo lên, tạo thành một bức rèm ngăn cách khu vực bàn và giường chị .

Thấy Lâm Sơ , chị hiền: “Chị ngủ đạp chăn, hổ lắm, em thông cảm nhé.”

Lâm Sơ đương nhiên thông cảm. Trước khi cô đến, cả căn phòng là lãnh thổ riêng của Khương Đàn. Giờ chiếm một nửa, ai mà thoải mái ngay . Cô còn đang tính tìm cớ treo rèm bên thì chị ậy “tự tạo cơ hội” giúp cô .

Thế là cô cũng lôi từ ba lô một tấm ga xám, bắt chước buộc dây, kéo rèm kín mít khu vực giường .

“Em ngủ cũng đạp chăn lắm.”

Khương Đàn xong chỉ , cúi đầu đồng hồ đeo tay.

“Em ăn nhanh cái gì lót , nửa tiếng nữa đội tập trung. Tối nay chắc về kịp ăn cơm.”

“Dạ, cảm ơn chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-135-the-gioi-cuc-han-40.html.]

Khương Đàn là kiểu ranh giới. Thấy Lâm Sơ lời, chị kéo rèm , xuống giường .

Lâm Sơ cũng kéo rèm, lên giường sắt, lôi một nắm cơm lặng lẽ ăn.

Những nắm cơm là cô bằng cơm nấu sẵn, cách giống nắm cơm tiện lợi ở cửa hàng, bên trong dưa chuột thái sợi và thịt gà.

Thịt gà là loại vớt trong thế giới lũ lụt, vẫn ăn . Cô ướp hai kiểu: teriyaki và Orleans. Những nắm cơm là cô bằng cơm nấu sẵn, cách giống nắm cơm tiện lợi ở cửa hàng, bên trong dưa chuột thái sợi và thịt gà.

Giờ cô ở ngoài nhiều, điều kiện nấu nướng như ở trong nơi trú ẩn, mấy nắm cơm nhanh gọn là lựa chọn nhất.

Không chỉ bổ sung năng lượng nhanh, còn bù đắp cảm giác trống rỗng khi chỉ uống dung dịch dinh dưỡng.

Nửa tiếng trôi qua nhanh, Lâm Sơ cởi áo giữ nhiệt, mặc đồng phục vệ sĩ mới nhận, theo Khương Đàn tới điểm tập trung.

Trên đường, từng tốp mặc đồng phục giống họ cũng đang đổ về cùng một hướng.

Thấy Lâm Sơ tò mò, Khương Đàn chủ động giải thích: “Lần tập trung là để chọn sang việc cho tiến sĩ Kiều mới từ Diên Thành tới.”

“Tiến sĩ Kiều chuyên nghiên cứu tế bào não . Nghe gần đây ông bước tiến lớn. Hải Thành chúng thiết hiện đại hơn nên ông đến là để dùng thiết ở đây tiến hành giai đoạn nghiên cứu tiếp theo.”

Lâm Sơ rõ vì Khương Đàn chủ động kể nhiều với như , nhưng thông tin quý giá, cô lập tức tiếp lời: “Em còn nhiều nhà nghiên cứu từ nơi khác cũng đến Hải Thành, đường em còn gặp vài , họ cũng vì nghiên cứu mà đến ?”

“Ừ. Tiến sĩ Kiều bảo giai đoạn cần nhiều nhân lực, chỉ nghiên cứu viên mà còn cần cả đám ‘đánh giỏi’ như chúng .”

Nói đến đây, trong mắt Khương Đàn lóe lên một tia u ám. Lâm Sơ quan sát kỹ, bắt ngay.

“Đánh giỏi? Ông tụi bắt ký sinh thể sống ?”

Khương Đàn lắc đầu: “Chị cũng rõ. Tiến sĩ Kiều thần bí.”

Từ những mẩu chuyện vụn vặt suốt ngày hôm nay, trong đầu Lâm Sơ dần ghép hình tượng của tiến sĩ Kiều.

hình tượng đó… hình như mấy tích cực.

Cô càng lúc càng tò mò về mục tiêu nhiệm vụ của .

Đây là đầu hệ thống chỉ định cô giúp một cụ thể. Cô rốt cuộc là thế nào mới khiến hệ thống chú ý, còn phái cả nhiệm vụ giả tới hỗ trợ?

Mọi trong đội an ninh đều đúng giờ. Chẳng mấy chốc xếp hàng ngay ngắn theo từng tiểu đội.

Lâm Sơ đương nhiên cùng nhóm với Khương Đàn. Mấy gương mặt lạ trong nhóm tò mò cô vài , ánh mắt của Khương Đàn dọa cho cụp đuôi ngay lập tức.

lúc đó, một giọng the thé vang lên từ phía cửa: “Tiến sĩ Kiều , thật, bà chọn trợ thủ trong đám gà yếu , chi bằng cứ một thôi, mấy , một chọi mười!”

Loading...