Lâm Sơ diễn một màn kịch , là để đ.á.n.h lừa ban quản lý và “tiến sĩ Kiều giả” .
Hầm trú ẩn vốn là công trình chống kích cũ cải tạo gấp, thời gian gấp gáp, tiện nghi đầy đủ, camera cũng chẳng mấy cái.
xui xẻo , ngay gần cửa phòng thí nghiệm đúng một chiếc.
Nếu diễn cho trót lọt, dễ nghi ngờ chính cô là tất cả. giờ cô cũng ăn cùng một thứ, cũng “đau bụng” giống hệt, mũi dùi khó mà chĩa về phía cô .
Lúc thu bát đĩa, cô tiện tay quét sạch vụn bánh trong sọt gian luôn. Có kiểm tra cũng chẳng tìm bằng chứng gì. Tất cả tang vật đều an trong gian của cô.
Khi Lâm Sơ canh đúng giờ , hai tên vệ sĩ áo xanh xám cũng lết về.
Trong lúc đó, chạy vệ sinh thêm vài chuyến nữa, nhưng ai dám cùng lúc, vì tiến sĩ Kiều sắp tới .
Tiến sĩ Kiều xuất hiện, đúng lúc một tên áo xanh xám và Tào Tường đang vệ sinh, mặt. Bình thường ai cũng bà đến 2 giờ chiều, ai dám rời vị trí giờ .
hôm nay là tình huống bất khả kháng. Người chọn rời vị trí đúng lúc đều là những kẻ còn tin tưởng cơ vòng của nữa.
Tiến sĩ Kiều đến đây mấy nhưng đây đầu tiên gặp cảnh hai biến mất cùng lúc. Ánh mắt bà lướt qua mấy tên bảo an còn như d.a.o cạo, cả đám cúi gằm mặt, dám thở mạnh.
“Còn hai nữa ?”
Giọng bà lạnh như băng khiến run lập cập.
“Nói.” Ánh mắt tiến sĩ Kiều chĩa thẳng tên áo xanh xám duy nhất còn đó.
“Báo, báo cáo tiến sĩ Kiều! Hôm nay chúng hình như ăn nhằm đồ ôi thiu, bữa trưa nhà ăn gửi tới vấn đề!”
Vừa dứt lời, bụng phối hợp phát một tiếng “ọc ọc” vang dội như sấm.
Mặt tái mét, há miệng định chữa cháy, nhưng im bặt.
Tiến sĩ Kiều nhíu mày, sang Lâm Sơ và hai tên còn : “Mấy cũng thế?”
Cả ba đồng loạt gật đầu.
lúc đó, thêm vài tiếng “ọc ọc” rền rĩ, một mùi hôi kinh hoàng lập tức lan tỏa trong gian kín.
Mọi đồng loạt bịt mũi lùi .
Trung tâm của mùi hôi chính là tên vệ sĩ áo xanh xám mặt đỏ tía tai.
“Trời ơi bạn, chơi lớn quá đấy!” Phùng Soái chẳng nể nang gì, bịt mũi hét toáng lên.
Tiến sĩ Kiều che kín mũi miệng, ghét bỏ lùi liền ba bước mới , giơ ngón trỏ chỉ thẳng: “Cậu, về ngay, tắm rửa sạch sẽ cho !”
“Phùng Soái, tìm ca cho , đích xuống nhà ăn rõ chuyện an thực phẩm !”
Tên vệ sĩ ôm mông, đầu cúi sát ngực, tai tím bầm, lệnh liền “” một tiếng, … bước thẳng về phía .
Lần chỉ tiến sĩ Kiều, đến hai đồng đội bên cạnh Lâm Sơ cũng vội lùi ba bước.
Lâm Sơ thấy thế cũng lùi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-150-the-gioi-cuc-han-55.html.]
“Đứng ! Mấy định gì?” Tiến sĩ Kiều trợn mắt quát.
Tên vệ sĩ dừng bước, ngẩng đầu lên thoáng qua cúi gằm, giọng nghẹn ngào đầy tủi : “Phía đường, ngài bảo về thì lối chứ ạ…”
Tiến sĩ Kiều xong chỉ nghẹt thở. Bà lệnh cho lùi góc c.h.ế.t cuối hành lang, giật chìa khóa từ tay Phùng Soái, mở cửa khu giam thực nghiệm thể: “Đợi xong khóa cửa hẵng !”
Nói xong bà bước , đóng sầm cửa.
Tên vệ sĩ lúc mới ôm m.ô.n.g chạy vụt ngoài.
Trên sàn nhỏ giọt một vệt dài chất lỏng màu vàng nâu, ai nấy đều nhăn mặt.
Phùng Soái chỉ tay Lâm Sơ và hai tên còn : “Ba đứa mày, trông coi chỗ cho , đợi ca tới, rõ ?”
Ba đồng thanh “rõ”, Phùng Soái lập tức bịt mũi chuồn mất.
Lâm Sơ lặng lẽ theo bóng lưng tên vệ sĩ , trong lòng thoáng chút nghi hoặc.
Liều t.h.u.ố.c xổ cô bỏ tính toán chuẩn, năm cùng liều lượng như . là sẽ tiêu chảy nhanh, nhưng đến mức vài “bung xả” tại chỗ như …
Hơn nữa hai đồng đội bên cô rõ ràng nặng bằng, Tào Tường thì khéo đúng đợt, còn hai tên áo xanh xám nặng hơn hẳn.
Đang nghĩ ngợi, đồng đội bên cạnh lên tiếng: “Này Lâm Sơ, mày dọn sạch đống sàn .”
Lâm Sơ chậm rãi đầu: “Sao là ?”
Tên lập tức ôm bụng: “Triệu chứng của mày nhẹ nhất, đương nhiên là mày !”
Lâm Sơ nhướn một bên mày: “Ồ? Nhẹ nhất chắc vì ăn ít nhất. Ăn ít thế mà vẫn bắt ?”
Hai tên xong lập tức hiểu , cô đang dùng chuyện cướp bánh của cô để “đe dọa” .
Hai .
Tuy , nhưng… đành chịu.
Cuối cùng họ chơi oẳn tù tì quyết định kẻ xui xẻo lau đống “vàng nâu” sàn.
Bữa tối hôm đó, chẳng ai dám mở miệng đòi chia phần bánh của Lâm Sơ nữa. Dù Phùng Soái nhà ăn kiểm tra, bánh vấn đề, tối nay chắc chắn sẽ tiêu chảy nữa.
vẫn còn ám ảnh, tạm thời dẹp luôn ý định ăn thêm, dù thì cái bụng hiện tại cũng cho phép.
Kiên trì trực hết ca, đến ca là Khương Đàn, ca trực của chị lệch với cô.
Khương Đàn từ chuyện cả đám trưa nay “đồng loạt xổ bụng”, còn đặc biệt mang cho cô t.h.u.ố.c cầm tiêu chảy và kháng viêm đường ruột.
Lâm Sơ từ chối. Thời buổi t.h.u.ố.c là tài sản quý, mà nhân vật của cô tiêu chảy cả ngày mất nước, từ chối chỉ tổ khiến nghi ngờ. Cô nhận luôn, định khi rời khỏi đây sẽ để cho chị một ít quà đáp lễ.
Về đến ký túc xá, khóa cửa, kéo rèm, xuống ghế, Lâm Sơ mới lấy từ gian nắm cơm nhỏ mà tiến sĩ Kiều thật để .
Lúc ném khay sọt, cô thấy đối phương nhét gì , chỉ theo thói quen thu luôn nắm cơm đó gian.
Vài giây , cô lôi từ trong nắm cơm một mẩu giấy vo tròn chặt.