Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 167: Thế giới cực hàn (72)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:27:44
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy , Lâm Sơ đem tình hình tiến hóa của ký sinh thể mà cô quan sát , cùng với năng lực của tên ký sinh thể điều khiển băng, kể cho .

Những mặt đều là nhiệm vụ giả, Lâm Sơ chỉ đơn giản mô tả cảnh tượng cảnh báo trong ý thức nguy cơ của để tiến sĩ Kiều tham khảo.

Dĩ nhiên, cô đó là kỹ năng của , chỉ đó là một đạo cụ cảnh báo nguy hiểm dùng một mà cô tình cờ .

Mà nhiệm vụ giả thì đủ loại đạo cụ đặc biệt, cho dù bản từng sở hữu thì cũng từng thấy khác dùng , nên chẳng ai nghi ngờ.

Tiến sĩ Kiều thuận theo lời cô hỏi: “Ý của cô là, khi nhận cảnh báo, cô tìm kẻ gây khủng hoảng, b.ắ.n trúng lưng . khi rời , vẫn đuổi theo?”

Lâm Sơ gật đầu.

Cô tận mắt thấy phía lưng đối phương nổ tung một đóa m.á.u đỏ tươi. Đặt một bình thường, dù c.h.ế.t thì cũng mất nửa cái mạng, càng đừng còn thể hành động.

Ấy mà kẻ ký sinh vẫn cố đuổi theo phút cuối.

Lâm Sơ suy đoán của : “Lúc nhiều giả vờ dầm tuyết như , cảm thấy mục đích chỉ đơn giản để dụ chúng tròng. Mục đích thật sự của bọn họ, thể chính là che chắn cho dầm tuyết.”

“Giống như… chúng sẽ ký sinh thể cao cấp ký sinh lên .”

“Hoặc cũng thể, vốn ký sinh thể cao cấp, mà là tồn tại còn cao hơn cả cao cấp.”

Từ trở về, suy nghĩ đó manh nha trong đầu cô. lúc trao đổi với bất kỳ nhiệm vụ giả nào nên tạm thời gác sang một bên.

Bây giờ tiến sĩ Kiều nhận nhiệm vụ mới từ hệ thống, đối mặt lựa chọn khó khăn, Lâm Sơ dứt khoát đem thông tin cho bà , coi như một hướng tham khảo.

Lời của Lâm Sơ khiến sắc mặt của mấy ở đây đều trở nên khó coi.

Ai cũng ký sinh thể thể tiến hóa. tiến hóa là một chuyện, tiến hóa quá nhanh là chuyện khác.

Tận thế ở thế giới mới xảy đầy hai tháng, mà ký sinh thể tiến hóa đến mức khiến cả bọn họ những nhiệm vụ giả dày dạn kinh nghiệm cũng run sợ.

Người thường thì càng thể đối phó nổi.

Bọn họ là nhiệm vụ giả, mỗi thế giới chỉ ở 30 ngày, cũng chỉ là khách qua đường.

khi trải qua nhiều thế giới, họ đều hiểu một điều: những cư dân của các thế giới nhiệm vụ cũng là những con sống sờ sờ.

Nếu con ở thế giới cuối cùng diệt vong, thì những ở đây ?

Nghĩ đến đây, lòng bốn đều trùng xuống.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cũng đến lúc Hứa Hướng Thần .

Anh cũng xin từ chức với đội trưởng, dùng lý do giống hệt Khương Đàn.

Đội trưởng vốn coi trọng Hứa Hướng Thần, khi Khương Đàn rời , vị trí đội phó định để cho . Thấy cũng , đội trưởng còn đề nghị tăng công điểm để giữ , nhưng cuối cùng lay chuyển , đành thả .

Lâm Sơ và Phùng Soái cùng đưa Hứa Hướng Thần tới cửa của khu trú ẩn.

Phùng Soái giống như tăng động, suốt đường cứ đông ngó tây. Cuối cùng Lâm Sơ và Hứa Hướng Thần nhịn nổi, chủ động cách hai mét.

Sau khi cách xa Phùng Soái, giọng Hứa Hướng Thần đột nhiên vang lên đầu Lâm Sơ: “Em hình như chuyện .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-167-the-gioi-cuc-han-72.html.]

Lâm Sơ nghiêng đầu Phùng Soái vẫn đang tự chơi một phía .

Hứa Hướng Thần khẽ cong môi: “Yên tâm, dùng đạo cụ , thấy .”

Hứa Hướng Thần thoáng tò mò: “Bà gì?”

Lâm Sơ liếc biểu cảm của : “Bà , tại hệ thống bất công như , chỉ phái đến giúp tiến sĩ Kiều, mà phái giúp bà .”

Sắc mặt Hứa Hướng Thần đổi, chỉ đưa giả thiết: “Có lẽ hệ thống cũng phát nhiệm vụ trợ giúp bà , nhưng những kẻ phái tới may mắn như chúng .”

Lâm Sơ lắc đầu: “ đoán .”

Hứa Hướng Thần im lặng. Lâm Sơ chủ động tiếp: “ nghĩ lẽ suy đoán của .”

vẫn .”

“Là vì quốc tịch, ?”

Hai chữ quan trọng đó thốt , cô lập tức nhận thở của Hứa Hướng Thần khựng một nhịp, nhanh chóng hồi phục. Anh cố như gì: “Sao thể, hệ thống phân biệt quốc tịch.”

“Này, hai nhanh gì?” Tiếng Phùng Soái vang lên phía .

Hứa Hướng Thần đầu: “Là chậm.”

Phùng Soái gãi đầu ngượng nghịu: “Ha, đây theo Takayama Ryoko, nhiều nơi từng tới, nên cái gì cũng thấy mới lạ.”

Lâm Sơ chỉ , gì.

Cả ba rẽ qua một khúc cua, lên bậc thang dài, cuối cùng thấy cửa của khu trú ẩn.

Hứa Hướng Thần khẽ thở một , bước lên vài bước, xoay : “Hai , . Hữu duyên gặp .”

“Ơ , cảm giác chúng chắc chắn là duyên đó, cho , giác quan thứ sáu của chuẩn lắm, …”

Hiếm khi cả Hứa Hướng Thần và Lâm Sơ đều kiên nhẫn lải nhải một tràng dài để chứng minh linh cảm của chuẩn.

Cuối cùng Hứa Hướng Thần đồng hồ, chỉ còn 10 phút nữa là kết toán nhiệm vụ.

Anh đành cắt ngang lời Phùng Soái, chào tạm biệt nữa.

Khi Hứa Hướng Thần quét mống mắt mở cửa và bước chân ngoài, Lâm Sơ chợt : “Hệ thống quốc tịch, nhưng… nhiệm vụ giả thì .”

Câu vang lên đột ngột, khiến bước chân Hứa Hướng Thần khựng giữa trung một giây, lập tức bước ngoài.

Cửa đóng , bóng lưng lúng túng của Hứa Hướng Thần biến mất khỏi tầm mắt.

Phùng Soái gãi đầu: “Sao tự nhiên Hứa Hướng Thần chạy nhanh như thế, bóng lưng chẳng còn trai nữa.”

Nói đến đây, đột nhiên Lâm Sơ: “ , cô quốc tịch là ý gì?

Lâm Sơ lắc đầu, : “Không gì, chỉ là nhớ đến Takayama Ryoko thôi, bà Nhật, với Hứa Hướng Thần từng nhắc qua.”

Lâm Sơ chuyển chủ đề: “À , khi vô hạn tận thế, đang ?”

Loading...