Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 179: Thế giới động đất (5)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-05 00:04:04
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ lúc ném thế giới động đất đến giờ, Lâm Sơ gặp chỉ bốn nhiệm vụ giả và tám mặt . Ngoài thấy bất kỳ ai khác.

Thấy cô lắc đầu, mấy đều thở dài.

Vài ánh mắt dò xét dừng Lâm Sơ.

Trong lúc họ quan sát cô, thì Lâm Sơ cũng đang quan sát họ.

Ngoại trừ cặp chị em , sáu còn đều mặc đồng phục cứu viện màu xanh trắng. Nhìn dáng vẻ bọn họ, dù dính chút bùn đất, nhưng mấy hoảng loạn sợ hãi. Ngay cả hai đứa nhỏ cũng thế.

với kinh nghiệm của Lâm Sơ, trận rung chuyển ban nãy mà cô trải qua ít nhất cũng cỡ 8 độ richter. Những lẽ thể bình tĩnh như .

Chẳng lẽ ở đây động đất thường xuyên đến mức họ quen? Hay là… còn nguyên nhân khác?

Khi Lâm Sơ vẫn đang suy đoán, đội trưởng đội cứu viện Đỗ Phong :

“Cô gái, khu cây cối rậm rạp, địa hình phức tạp, dư chấn là chạy kịp . Sau động đất, thú hoang cũng chạy kiếm ăn. Một trong tâm chấn nguy hiểm.

Doanh trại của bọn ở sân vận động ngoài trời cách đây năm cây . Ở đó còn đất trống để dựng lều, cô thể đến đó ở cùng .”

Lâm Sơ định từ chối, xen : “Đỗ ca, dẫn cô cùng luôn . Để một qua đó, dọc đường khe nứt với đống đổ nát, lỡ lạc đường thì nguy hiểm lắm.”

Mấy đều cô. Lâm Sơ lắc đầu: “Không cần . tự .”

Đỗ Phong lập tức quyết định: “Vậy càng , bọn còn tìm . vẽ đường cho cô.”

Cuối cùng, Đỗ Phong vẽ tuyến đường dẫn đến doanh trại và dặn dò cô cẩn thận. Anh còn tiện miệng nhắc nhở: “Dạo dư chấn nhiều lắm, khắp nơi phế tích. Đi đường nhớ cẩn thận đá rơi.”

Nghe đến chữ “dư chấn”, Lâm Sơ thuận miệng hỏi: “Vừa cảm nhận ?”

Một trong đội lập tức đáp: “Ôi, đừng nhắc nữa. Cô trận dư chấn nhỏ cách đây một tiếng chứ gì? Lúc đó bọn đang ngang qua một sườn dốc, đá từ rơi xuống. May mà đội mũ bảo hộ, thì giờ đầu nứt .”

Lâm Sơ sang, quả nhiên mũ bảo hộ của một vết xước khá rõ.

Đồng đội của : “Đấy, mũ do ông trùm giàu nhất nước tài trợ khác, chất lượng đỉnh thật. Giữ cái mạng nhỏ của . Sau ngoài, nhớ thư cảm ơn nhé.”

Người đá rơi trúng liền nhăn mặt: “Đừng nhắc nữa. Chúng mất liên lạc với bên ngoài một tháng ! Tròn một tháng vật tư mới đưa . Thư từ gì chứ, giờ chỉ thư mắng thẳng mấy ông , hỏi xem họ quên luôn chúng !”

Nghe , trong lòng Lâm Sơ dấy lên chút nghi hoặc.

Trong các thế giới đây, khi cô đưa , thiên tai luôn bùng nổ phạm vi thế giới. ý họ , dường như chỉ khu vực động đất?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-179-the-gioi-dong-dat-5.html.]

Nghĩ đến đây, cô thử dò hỏi: “Cho hỏi… đường bên ngoài thông ? chỗ khác tìm …”

Nghe , cả nhóm đồng loạt thở dài.

“Thông cái gì mà thông nổi. Ngày nào cũng vài dư chấn nhỏ, vài hôm một trận lớn. Đường đào một đoạn thì đá lăn xuống lấp kín.”

“Dân chạy nạn cứ đến đòi lương thực, thực phẩm. giờ bên ngoài như quên béng chúng . Không những điều thêm đội cứu hộ, đến trực thăng thả hàng cũng biệt tăm. Đội cứu hộ bọn sắp hết sạch lương thực, lấy mà phát cho nữa.”

Mất liên lạc, thông tin thông suốt, dân chạy nạn lạc đàn cũng bình thường. Họ chỉ nghĩ Lâm Sơ trại cứu hộ nên rõ tình hình, bèn giải thích thêm vài câu.

Nghe xong, Lâm Sơ càng khẳng định suy đoán của , trong nhận thức của những , khi mất liên lạc, chỉ khu vực xảy động đất.

đó mất liên lạc, khả năng là động đất lan cầu.

Nơi cần cứu trợ quá nhiều, đến chính phủ cũng tự lo xong. Khu vực đầu tư lực lượng từ sớm, đương nhiên xếp xuống cuối danh sách ưu tiên.

trong mắt chính quyền, nơi đây “ , hàng”, vẫn đỡ hơn những vùng mới nạn.

Sở dĩ Lâm Sơ đoán như là vì cô quy tắc của thế giới nhiệm vụ, thiên tai luôn ở cấp độ cầu.

trong nhận thức của cư dân bản địa, họ từng trải qua tận thế. Trong suy nghĩ của họ, chuyện động đất thế giới là điều tưởng.

Cho nên họ mới hiểu nổi tại bên ngoài đột nhiên mất liên lạc.

Đương nhiên, cũng từng nghi ngờ rằng bên ngoài thể gặp t.h.ả.m họa diện rộng.

ý kiến đó nhanh coi là tin vớ vẩn mà bỏ qua.

Khi Lâm Sơ chuẩn chào tạm biệt thì cô bé cuối đội bỗng lên tiếng: “ đó! Ai cũng chỉ kêu hết vật tư, hết vật tư. Không vật tư thì sống nổi. Các chú với bộ đội cứ bảo cứu hết, rảnh tìm lương thực, thế nên cháu mới cùng hai bạn học hẹn đến công trường lấy dụng cụ đào bới, định siêu thị đổ nát moi ít đồ ăn về cho !”

Giọng cô bé lúc đầu còn dè dặt, đó như hạ quyết tâm, càng càng lớn.

Anh trai cô bé đến công trường?

Chẳng chính là nơi cô đưa ban nãy ?

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Sơ thì Đỗ Phong phắt , tức giận cô bé: “Cháu hồ đồ quá! Chuyện quan trọng về sớm!”

Cậu bé lập tức che chắn mặt chị gái: “Không mắng chị cháu! Là trai bảo bọn cháu !”

Đỗ Phong tức đến nổ đom đóm: “Nếu nó bình an về thì cũng thôi. mất tích cả một ngày mà cháu còn giấu? Chẳng lỡ chuyện !”

Hai chị em lập tức lộ vẻ hoảng loạn: “Chú Đỗ, là của bọn cháu… chú thể giúp bọn cháu tìm ?”

Loading...