Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 187: Thế giới động đất (13)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-06 14:46:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, bên ngoài xảy thêm hai trận động đất nhỏ nữa. Một chấn động tỉnh giấc, nhưng thấy gì nguy hiểm nên tiếp tục ngủ.

Lâm Sơ tiếng xôn xao của đ.á.n.h thức. Thấy bên ngoài gì bất thường, cô xuống ngủ tiếp.

Ngủ một mạch đến sáu giờ sáng, cô dậy như thường lệ, phòng sinh hoạt bắt đầu buổi tập sáng.

Điều hòa trong nơi trú ẩn giữ nhiệt độ 28°C, dễ chịu.

Kể từ khi diện tích phòng sinh hoạt ngày một mở rộng, bài tập buổi sáng cô thể thực hiện cũng phong phú hơn.

Hôm qua lúc chạy trốn, Lâm Sơ nhận độ linh hoạt của cơ thể vẫn cần nâng cao, thế là cô mở tivi nhỏ, lôi bộ sưu tập video tập gym của chủ nhân cũ , tìm đúng video rèn luyện sự dẻo dai tập theo.

Hai tiếng đồng hồ, cả ướt đẫm mồ hôi. Cô cởi phăng bộ đồ thấm đẫm mồ hôi ném máy giặt, chui phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Thay bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ thoáng mát, cô bậc thềm cửa, ăn bữa sáng là đĩa bánh bao, ăn đám rau xanh trong sân… , là rau Tiểu Nhị trồng.

Cô định ăn xong sẽ biến thành Giang Đại, đến trại cứu hộ dò la thêm tin tức.

Ăn xong, Lâm Sơ mới lấy tờ giấy chép từ gian định thông tin kỹ năng ngụy trang thì tiếng ồn ào khá lớn từ phía trại cứu hộ.

Cô bước xe RV, ngóng lấy bộ đồ hôm qua mặc khi Giang Đại .

Cùng lúc đó, hét to: “Hình như phó đội trưởng về kìa!”

Rất nhiều nạn dân vẫn còn canh cánh chuyện hôm qua, phó đội trưởng về liền ùa xem.

Chờ Lâm Sơ xong đồ, hét tiếp: “Hình như chỉ phó đội trưởng và bốn nữa về thôi, còn … cũng mất hết .”

Đám đông lập tức xôn xao.

Thậm chí quát: “Đừng bậy! Đội của phó đội trưởng mười , chuyên nghiệp cẩn thận, thể chỉ còn năm sống sót!”

Người truyền tin lúc nãy ấp úng hồi lâu, mới nặn một câu: “Không bịa chuyện… là phía , chỉ truyền thôi.”

“Chắc chắn nhầm .”

thế, chắc nhầm. Tối qua cũng chẳng trận lớn nào, chỉ rung lắc vài cái như say sóng, qua nhanh lắm, thể cả đội cứu hộ giỏi giang như c.h.ế.t gần hết ? tin.”

Người tin còn nhiều, hẹn cổng chính xem thực hư.

Lúc , trong nhà xe, Lâm Sơ biến thành Giang Đại đầu tóc lởm chởm.

Cô xuống xe, thu xe RV gian, thong thả về phía trại cứu hộ.

Trên đường, cô nhớ cảnh đội phó hôm qua dẫn . Họ mang theo nhiều thiết cứu hộ chuyên nghiệp. Vậy mà bây giờ, chỉ năm về .

Tỷ lệ sống sót , với trong trại cứu hộ mà , thấp đến mức khó mà chấp nhận .

với Lâm Sơ thì thấp.

Hôm qua năm nhiệm vụ giả, chớp mắt mất ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-187-the-gioi-dong-dat-13.html.]

thường sống một nửa.

thể là vì giàn giáo sập hết, chỉ cần tránh lún đất và nứt đất là sống.

Lâm Sơ cảm thấy chuyện đơn giản như .

nghĩ, nhanh đến gần cổng chính trại cứu hộ.

Nơi đó tụ một vòng đông kín, Lâm Sơ loáng thoáng tiếng trong đám đông:

“Chúng đến nơi thì thấy đội trưởng Đỗ Phong , chỉ còn cách tự tìm chỗ đào.”

“Trời tối lắm, chúng bật đèn pin đào, đào mãi vẫn thấy hai tình nguyện viên .”

“Giữa chừng phó đội trưởng bảo tiểu Tiếu về trại hỏi vị trí chính xác, kết quả cả đêm cũng về.”

“Chúng cứ tìm mãi đến hơn sáu giờ sáng, trời sáng thì tắt đèn pin tiết điện.”

“Ai ngờ tắt đèn lâu thì trời đột nhiên tối sầm , kịp bật đèn thì động đất lớn xảy .”

“Đất ngay chân bọn nứt toác, lún xuống. Anh Thạch cùng mấy khác cứ thế rơi luôn.”

“Bọn may mắn xa chỗ nứt một chút, cầm dụng cụ chạy bán sống bán c.h.ế.t. Giữa đường Đông rơi máy khoan đá, nhặt thì đất chân đột nhiên sập…”

Giữa đám đông, một thành viên cứu hộ trẻ tuổi đang kể tỉ mỉ cho đàn ông mặt vuông .

Chưa bao lâu, từ trong trại vội vã bước bốn bóng Lâm Sơ quen mắt.

Chỉ thấy Khâu Hàng kéo theo Tôn Vũ Đồng hồn bay phách lạc, lưng hai thành viên đội cứu hộ Bạch Vân, bước nhanh về phía đám đông.

Hai thành viên đội Bạch Vân còn tới nơi hét to: “Các thấy đội trưởng Đỗ Phong ?”

Khâu Hàng cũng gào theo: “Tôn Vũ Triết đào ?”

Đám đông tự giác nhường đường.

Lâm Sơ thuận thế chen lên , giả vờ khẩn thiết: “Bạn cũng chôn ở đó, các thấy ?”

Năm thành viên mặc áo xanh quân phục bệt đất, mặt xám như tro, dựa , đối diện với từng câu hỏi dồn dập của , họ chỉ vô thần lắc đầu.

Bên cạnh họ là năm sáu món dụng cụ cứu hộ hôm qua Lâm Sơ từng thấy, giờ ngổn ngang.

Hướng Lâm Sơ chen đúng ngay hướng Khâu Hàng bốn đang tới.

Chỉ một loáng, bốn Khâu Hàng mặt cô.

Đám đông xung quanh lập tức thấy đàn ông què đột nhiên từ ngoài chen , bất ngờ túm lấy Khâu Hàng bước tới, giọng gấp gáp: “Các hôm qua cũng tới công trường đúng ? Các thấy bạn , mập, đội mũ lưỡi trai!”

Trong hai tháng qua, nhiều ở đây đều từng mất liên lạc với , lúc thấy gã như , ai cũng đồng cảm.

Ngay cả Khâu Hàng cũng hất tay , ngược còn nắm lấy cổ tay gã, đau đớn lắc đầu.

Mà Lâm Sơ nhân cơ hội đó, lặng lẽ sờ soạng Khâu Hàng vài cái.

Loading...