Cách sân vận động mười cây , tại trại cứu hộ đỉnh núi, trong lều chỉ huy đang một nhóm thành vòng tròn họp khẩn.
“Đội trưởng Thẩm, nếu đúng như bên đội trưởng Quách báo … thật sự hiện tượng động đất cục bộ quy mô lớn, chúng ?”
Người hỏi chằm chằm phụ nữ mặc quân phục xanh lá đang chính giữa.
Chưa kịp cô trả lời, khác nghi hoặc lên tiếng: “Một trận động đất tầm cấp 8, mà chúng cách tâm chấn 10 cây chỉ cảm nhận rung lắc cấp 3? Cậu thấy hợp lý ?”
Người hỏi liếc một cái, lắc đầu: “ cũng thấy hợp lý, nhưng tin nhân cách của đội trưởng Quách. Ông đặc biệt phái đến hỏi chúng , còn nhắc nhở chúng , thì nhất định là thật sự gặp chuyện đó, tuyệt đối nhảm cố tình chúng hoảng loạn.”
Lời dứt, cả lều im lặng.
Chuyện họ từng gặp, quả thực khó tin đời chuyện kỳ quái đến .
mục đích họ đến đây chỉ một, cứu nạn.
Đội trưởng Quách trong đội cứu hộ cũng là danh tiếng, bảo ông cố tình bày trò thì đúng là thể nào. Chỉ là chuyện quá hoang đường mà thôi.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “ cho rằng dù thế nào nữa, chúng cũng phòng .”
“Nói thì dễ, chuyện đầu đuôi, dấu hiệu báo , bảo phòng thế nào?”
Người hỏi khó lập tức á khẩu.
, phòng kiểu gì đây?
Bọn họ ở đỉnh núi , xung quanh tòa nhà nào cao hơn, dân chúng chỉ ở lều và túi ngủ, lúc cần là chạy ngay.
Còn phòng gì nữa?
Theo lời của đội trưởng Quách, đất đột nhiên nứt toác, sụt lún cũng đột ngột xảy , thậm chí chẳng hiểu lặng lẽ biến mất.
Ngay cả nguyên nhân còn , bảo phòng thế nào?
lúc , bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân. Một lát , một cái đầu thò .
“Đội trưởng Thẩm, một đàn ông què chân đến, cách phòng chống động đất cục bộ.”
Mọi trong lều , mặt đầy kinh ngạc.
Đội trưởng Thẩm lập tức dậy, to với bên ngoài: “Mau mời đó !”
Người gãi đầu: “Đội trưởng… ạ.”
Thấy đội trưởng Thẩm nhíu mày sắp nổi giận, vội lấy từ túi một tờ giấy gấp gọn đưa tới: “Trước khi , bảo đưa cái cho chị, là cách phòng tránh.”
Cách đó 15 cây , trại cứu trợ công viên đất ngập nước cũng nhận một lá thư y hệt ngày hôm .
Cả hai nơi đều bật đèn sáng trưng ngay trong đêm nhận thư.
Còn Lâm Sơ, chứng kiến tất cả, đang xắn tay áo, bận rộn vui vẻ trong sân nhỏ của nơi trú ẩn.
Phải công nhận, thế giới động đất chính là thiên đường của dân nhặt đồ như cô.
Đầy rẫy đổ nát, lật một cái là cả đống vật phẩm “hư hỏng tự nhiên”.
Nhiều nhất đương nhiên là gạch vụn từ những ngôi nhà sụp đổ. Cô gửi thư nhặt dọc đường, gom mấy bao gạch vỡ và xi măng rơi vãi.
Điều khiến cô bất ngờ là gạch vụn cùng một công trình thể dùng chung “biến phế thành bảo”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-198-the-gioi-dong-dat-23.html.]
Cứ thế cô nhặt khá nhiều gạch đỏ còn nguyên, dùng để xây cái hồ cá nhỏ mà cô dự định từ lâu.
Vì thợ chuyên nghiệp, Lâm Sơ loay hoay mất một lúc mới dựng xong khung hồ, lấy tấm bạt chống thấm nhặt hôm lót lòng hồ.
Xi măng vụn khi “biến phế thành bảo” trở về dạng bột khô trộn, Lâm Sơ thử vài mới tìm tỷ lệ chuẩn, trộn đều đổ hồ, cố định tấm bạt bên trong.
Như mới đảm bảo hồ rò nước.
Xong phần đổ xi măng, hồ cá cơ bản thành hình.
Lâm Sơ dậy vươn vai vài cái, Tiểu Nhị bên phụ càng phấn khích vỗ tay bộp bộp.
“Quá ! Tiểu Hắc cũng lãnh địa riêng của nó luôn!”
Thấy Tiểu Nhị vui vẻ thế, nụ mặt Lâm Sơ càng sâu thêm.
Nếu ngày tháng cứ bình yên thế mãi, cuộc sống như cũng đáng để hưởng thụ lắm.
Hôm , đợi xi măng khô hẳn, cô nhặt đá cuội về trang trí hồ cá, bên ngoài vẫn gió yên sóng lặng.
Thừa thắng xông lên, cô xây luôn bể tắm trong phòng tắm, đó dùng kỹ năng ngụy trang biến thành phụ nữ trung niên ở thế giới tang thi.
Kể từ ngày phát hiện gã cao gầy cùng đợt với đang tìm cô, mỗi ngoài cô đều dùng mặt thật nữa.
Vị trí hiện tại của cô đúng tâm tam giác ba trại cứu trợ, địa thế cao, cách mỗi trại chỉ 5 cây . Chỉ cần leo lên đống đổ nát gần đó, dùng ống nhòm là thể quan sát tình hình cả ba trại.
Lâm Sơ theo thường lệ kiểm tra xong ba trại, xác nhận gì bất thường thì nhảy xuống, thu nhà xe, về phía chân núi gần đó.
Cô đến một đống đá vụn lớn chân núi.
Nơi cách điểm đỗ xe của cô chỉ 500 mét, cách tới ba trại cũng gần như .
Hiện tại cả ba đội trưởng đều lệnh cấm dân chúng ngoài, đội cứu hộ cũng lật tung khu từ lâu, công việc của họ còn ngập đầu, trừ phi chuyện đặc biệt, họ sẽ tới đây.
Nói cách khác, bình thường sẽ ai xuất hiện ở đây.
Lâm Sơ cũng là hai ngày khi tìm chỗ đặt chân mới phát hiện một hang động ở đây.
Dùng gian dọn sạch đá vụn chắn cửa hang, cô mới đây vốn là một nhà hàng trong hang, kiểu trang trí lấy khí trải nghiệm điểm nhấn.
Những kẹt bên trong đội cứu hộ cứu hết, chỉ còn thiết nhà hàng và một ít thức ăn hỏng.
Mà những thứ chính là thứ Lâm Sơ thích nhất.
Thời buổi thiếu ăn thiếu mặc, đồ ăn thì đội cứu hộ dân thường đều bỏ qua, nhưng thức ăn thối rữa thì dù họ đến mấy cũng thể biến nó thành đồ ăn .
Chỉ Lâm Sơ… mới .
Ừm, còn một thú hoang cũng thích.
Sau trận đại địa chấn, trật tự hỗn loạn, thú hoang vốn sống chung hòa bình với con cũng vì môi trường trong núi đổi mà ùa kiếm ăn.
Lần đầu tiên Lâm Sơ hang nhặt đồ đụng ngay một bầy lợn rừng.
Người thường chắc chỉ còn nước mồi nanh heo, nhưng Lâm Sơ bình tĩnh thu hết đồ cần thiết gian, đó chân đạp mạnh một phát ngang vách đá trong hang.
Đợi bầy lợn kịp phản ứng thì cả cô khỏi hang.
Bầy lợn đuổi theo, cô dùng đá vụn trong gian chặn cứng ở cửa hang.
Chính đám lợn rừng gợi cho cô một ý tưởng mới.