2 giờ sáng, Lâm Sơ đ.á.n.h thức bởi mùi tanh hôi quen thuộc thoảng qua trong khí.
Cô mở mắt ngay lập tức.
Chiếc xe RV đang khẽ rung lắc qua .
Lâm Sơ vội xuống xe. Cô dậy, nghiêng cửa sổ, kéo hé một khe rèm, lấy ống nhòm từ gian quan sát.
Ngũ giác nhạy bén giúp cô phát hiện nguy hiểm sớm hơn thường nhiều.
Trại cứu trợ công viên đất ngập nước cách đó một cây vẫn tối om, chỉ còn vài đốm sáng nhỏ nhảy múa theo từng đợt rung mạnh.
Vài giây , tiếng thét bắt đầu vang lên từ trại.
“Động đất ! Lớn lắm! Mọi dậy mau!”
“Đất nứt ! Chạy !”
“Bố , bố biến mất ?!”
Hỗn loạn bùng nổ trong trại.
Càng lúc càng nhiều bật đèn pin trong bóng tối.
“Sao bật đèn chiếu sáng?! Cứu hộ ! Bật đèn lên !”
Có nhớ , vội vàng hét lên.
Lúc , đội trưởng Tiền của trại công viên đất ngập nước đang chật vật cầm đèn pin, nhân lúc rung lắc giảm bớt liền lăn một vòng dậy, lao tới lều điều khiển điện, gào lên với đội viên trực ban: “Mau bật đèn! Các đang cái gì !”
trại vẫn tối om. Từ trong lều điều khiển truyền tiếng trả lời khàn đặc, xen chút hoảng loạn: “Đội trưởng… máy phát điện ngã hỏng , chúng đang sửa đây ạ!”
Nghe xong, đội trưởng Tiền chỉ thấy đầu nổ tung.
Máy phát điện sớm hỏng muộn hỏng, đúng lúc hỏng?!
Trong trại tới hai cái máy, mà cả hai cùng hỏng?!
Ông còn kịp hoài nghi thì mặt đất đột nhiên nảy bật lên, như tấm t.h.ả.m khổng lồ ai đó giật mạnh.
Cả một mảng đất hất văng, sóng địa chấn cuộn tới khiến ông loạng choạng ngã dúi dụi xuống đất.
Cùng lúc đó, ông thấy một thứ bay từ lều phía , chính là cái máy phát phát điện ông nhắc!
Giờ thì ông hiểu tại máy hỏng .
Cú giật , chỉ máy phát mà cả hệ thống đèn chiếu sáng cũng tàn đời theo.
ông dù cũng là từng trải sóng gió. Liếc cây đèn pin vẫn sáng tay, ông lăn một vòng dậy, lập tức hạ lệnh cho đội viên: “Truyền lệnh! Tất cả ai đèn pin đều bật hết lên cho ! Ai nến thì tìm cách thắp sáng! Toàn đội tập trung về phía lều điều khiển điện!”
Trước đó ông tin lắm chuyện động đất sợ ánh sáng, nhưng vì trại của lão Quách cử đến nhắc nhở về động đất cục bộ, trong đội cũng nhiều đề xuất thử bật đèn vài ngày xem .
Điện bật nhưng dư chấn cấp 3-4 cũng chẳng giảm.
Lại thêm mấy ngày nay ít dân từ trại đỉnh núi chạy sang, bảo cái cô họ Thẩm bên đó nhẹ cả tin, lãng phí điện quý giá. Họ bỏ trại để đầu quân cho ông.
Ông vốn tin lắm chuyện ánh sáng khắc chế động đất, cộng thêm mấy ngày hiệu quả, bắt đầu nghi ngờ, thế là ông quyết định tạm dừng kế hoạch chiếu sáng.
Ai ngờ dừng là động đất lớn ập đến, mà động đất… hình như thật sự sợ ánh sáng!
Nhận thức mặt ông nóng ran khiến ông hối hận c.h.ế.t.
lúc để tự trách. Ông cần tranh thủ từng giây, bằng nguồn sáng cầm tay, kéo dài thời gian chờ máy phát sửa xong.
Chỉ cần đèn lớn sáng , cả trại sẽ cơ hội sống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-200-the-gioi-dong-dat-25.html.]
Mỗi đội viên lệnh đều truyền tiếp cho bên cạnh.
Một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh lệnh lan khắp trại.
Đèn pin càng lúc càng nhiều, còn nến thì khó thắp hơn.
Trong môi trường rung lắc liên tục, châm nổi một cây nến khó, huống chi còn lo nến cháy lều bốc lửa thì toi.
Giữa cảnh hỗn loạn, gã xăm cầm đèn pin hét lớn tìm : “Anh Tùng! Anh Tùng !”
Hôm nay Tùng dẫn gã sang đầu quân trại , khi ngủ còn túi ngủ bên cạnh khen môi trường trại , giờ biến mất tăm?
lúc gã hoảng loạn, bỗng từ khe nứt gần đó gọi tên .
Gã chạy tới , thấy một cái đầu trọc một tay cầm dao, tay bám mép khe, chật vật bò lên.
Gã xăm vội lao tới đỡ.
Gã đầu trọc khó chịu đẩy gã : “Hét cái gì mà hét, gọi hồn ? Tao c.h.ế.t !”
Gã xăm mặc kệ, lao tới ôm chặt cánh tay : “Anh Tùng! Anh còn sống, quá!”
Nói xong ngơ ngác hỏi: “Ơ kìa Tùng, lều ở đằng cơ mà, rơi xuống khe ?”
Gã đầu trọc bò lên mảng đá vụn bên cạnh, đẩy tên , tiện tay ném con d.a.o trái cây sang một bên, thở hổn hển, chép miệng: “Xui c.h.ế.t, ngoài tiểu thì gặp chuyện .”
Lời dứt, một đợt rung mạnh ập đến.
Gã xăm kịp dậy hất ngã, tay vẫn cầm đèn pin, trợn mắt Tùng cách đó xa một cái miệng đen ngòm khổng lồ nuốt chửng.
Trên mặt đất chỉ còn một con d.a.o trái cây.
“ANH TÙNG!!!”
Gã xăm đờ đẫn , từ lúc nào đèn pin trong tay lệch lên .
“Aaaaa——”
Gã thét t.h.ả.m một tiếng, suýt nữa ném luôn đèn pin.
Vừa gã thấy gì chứ?!
Gã… gã thấy đầu Tùng lơ lửng giữa bóng tối, đôi mắt lồi khỏi hốc, tròng trắng đầy tơ máu.
Mà… chỉ Tùng.
Rất nhiều , nhiều cái đầu lơ lửng đó, chỉ đầu, còn tay, đùi, ngón chân…
“Ma aaa——”
Trại công viên đất ngập nước vang lên từng tràng tiếng thét t.h.ả.m thiết.
Trong nhà xe, Lâm Sơ buông ống nhòm xuống.
Cô nhớ cảnh thấy, dường như trùng khớp với hình ảnh Tôn Vũ Đồng cầm dao, đội viên cứu hộ cầm máy khoan đá ngày .
Cô nghĩ, phát hiện thêm một điểm yếu của Hắc Thực.
Lật xuống giường, rời nhà xe thu , cô lập tức hành động.
Bây giờ cô cách trại công viên đất ngập nước tới một cây , dù chạy qua sửa máy phát cũng kịp nữa.
Chỉ còn cách đ.á.n.h cược một phen.
Chỉ khứu giác Hắc Thực lợi hại đến .
Lâm Sơ lấy mặt nạ dưỡng khí đeo lên, đó lôi từ gian một chiếc túi thần bí.