Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 205: Thế giới động đất (30)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-08 16:18:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vui mừng qua , vỗ mạnh vai Tiểu Lưu: “Thằng nhóc hơn nửa tháng nay mày chạy mất tiêu ? Bọn tao lo c.h.ế.t!”

“Xì……” Tiểu Lưu đau điếng hít một lạnh.

Mọi lúc mới phát hiện lớp áo của chi chít vết bầm tím và trầy xước.

Đối diện ánh mắt lo lắng của đồng đội, Tiểu Lưu xua xua tay để tâm: “Lần lăn xuống núi, ngất xỉu. Tỉnh tìm thấy , ba lô cũng mất, lạc trong núi cả ngày đêm, ngờ thẳng huyện thành.”

Nghe đến đây, lập tức cao giọng chen : “Mày liên lạc với bên ngoài ?”

Ánh mắt ai cũng nóng bỏng mong chờ.

Cũng trách họ kích động. Mất liên lạc với thế giới bên ngoài quá lâu, lương thực sắp cạn sạch, đội cứu hộ tổ chức dân săn thỏ rừng. Nếu vẫn liên lạc , họ sẽ nhốt c.h.ế.t trong cái ổ nhỏ tự sinh tự diệt mất.

Tiểu Lưu từng là thành viên trong đội, hiểu đồng đội đang nghĩ gì. Cậu lập tức gật đầu.

Mấy bên cạnh lập tức reo hò.

Còn Lâm Sơ ở chân núi cầm ống nhòm, rõ ràng thấy biểu cảm mặt Tiểu Lưu hề phấn khích như .

Rất nhanh cũng nhận .

“Tiểu Lưu, trông mày lắm, chuyện gì ?”

Tiểu Lưu ngẩng đầu thấy đều , đành gật đầu.

“Các bên ngoài liên lạc với chúng nữa ?” Câu hỏi , sắc mặt lập tức nặng nề thêm vài phần.

Thực mất liên lạc lâu như , trong lòng ai cũng lờ mờ đoán , chỉ là câu trả lời chính thức, vẫn ôm chút hy vọng may mắn.

Thấy ai lên tiếng, Tiểu Lưu thở dài một : “Bên ngoài cũng xảy đại địa chấn , hơn nữa… cầu đều bùng phát đại địa chấn.”

Toàn cầu đều động đất?

“Bên ngoài nghiêm trọng như trong ?” Có vội hỏi.

Tiểu Lưu mím môi, một tiếng: “Không hẳn.”

Người thở phào thì Tiểu Lưu tiếp tục: “Một nơi còn nghiêm trọng hơn ở đây.”

Tất cả đều ngẩn .

Họ thể tưởng tượng nổi cảnh thế giới cùng lúc động đất sẽ kinh khủng đến mức nào.

“Thành phố Y thì ? Cũng động đất ?” Người hỏi là dân thành phố Y, bộ bạn bè đều ở đó.

Tiểu Lưu một cái, hồi lâu mới gật đầu: “Đó là một trong những khu vực nặng nhất.”

Mọi đều lo lắng hỏi quê nhà , nhưng Tiểu Lưu cũng thể hết nơi, chỉ vài chỗ rõ.

Bầu khí trầm trọng lan tỏa trong đám đông.

Bất ngờ Tiểu Lưu hỏi: “Mấy ở đây, thấy Yến?”

Đó là tiểu đội trưởng luôn dẫn dắt , đối xử với như em ruột.

Mọi , sắc mặt càng nặng nề hơn.

Tiểu Lưu thấy im lặng thì sốt ruột: “Anh Yến xảy chuyện ? Sao ai gì?”

Thấy như , Tiểu Lưu dần nghĩ đến một khả năng, mặt trắng bệch hỏi: “Anh biến mất ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-205-the-gioi-dong-dat-30.html.]

Lần đến lượt đồng đội ngạc nhiên: “Sao mày ?”

“Hai ngày khi về, bên ngoài cũng bắt đầu đột nhiên biến mất. Trước khi mất tích, chỗ đó cũng xảy động đất cục bộ.”

Tiểu Lưu kể chuyện động đất cục bộ gặp ở bên ngoài.

Mọi phát hiện động đất cục bộ trong miệng Tiểu Lưu giống hệt mấy trận họ gặp vài ngày .

bên ngoài vẫn phát hiện điểm yếu “sợ ánh sáng”.

hỏi: “Nếu bên ngoài cũng nghiêm trọng như đây, mày còn về?”

Tiểu Lưu nghiến răng: “ báo tin cho , cho đội trưởng.”

liên hệ lãnh đạo thành phố. Dù thiệt hại nặng nhưng bên ngoài vẫn còn tổ chức, vật tư và thiết đủ dùng. Họ đồng ý hai ngày nữa sẽ thả vật tư bằng đường . báo tin cho đội trưởng Quách ngay.”

Mấy lập tức phản ứng: “Đi , tìm đội trưởng, bọn tao cùng mày!”

“Không cần phiền thế…” Tiểu Lưu từ chối, xoay thì chân mềm nhũn, mặt trắng bệch, suýt ngã xuống đất.

Mọi vội vàng đỡ lấy, để xuống tảng đá bên đường.

Hỏi tới hỏi lui mới , để về báo tin, Tiểu Lưu ngủ gần hai ngày hai đêm, lưng còn đeo nguyên một ba lô bánh quy nén, chỉ sợ gì ăn.

lưng lau nước mắt.

Cuối cùng, vài dứt khoát khiêng Tiểu Lưu vai như kiệu sống, đưa về trại.

Tiểu Lưu kiệt sức, còn sức phản đối nữa.

Vừa xuống chân núi, họ thấy một đàn ông tóc lởm chởm tới.

“Xin hỏi lên núi theo đường ngoài ?”

Người tới chính là Lâm Sơ ngụy trang thành Giang Nhị.

Nghe hết đoạn đối thoại của họ, cô quyết định hỏi Tiểu Lưu đường và đường về.

Cậu thì cô chắc chắn cũng .

Đường khó với thường, với cô hiện tại chắc khó, huống chi cô còn đôi giày nhảy cao 5 mét.

Tiểu Lưu kiệu , vịn đồng đội dậy cô.

“Sao ngoài? Vài ngày nữa bên ngoài sẽ phái trực thăng đến đây thả vật tư xuống. Đường ngoài nguy hiểm, sơ sẩy trượt chân một cái là mất mạng.”

Lâm Sơ thở dài một : “Người đều ở ngoài . tìm họ. Không liên lạc , họ chắc lo cho lắm.”

Tiểu Lưu nhíu mày: “Bây giờ ngoài đó cũng chẳng yên bình. Hay đợi thêm vài hôm, khi trực thăng thả hàng đến, với đội trưởng, thể theo ngoài.”

Lâm Sơ đây là chiêu trì hoãn của .

Tiểu Lưu chắc thấy cảnh tượng thê t.h.ả.m bên ngoài, sợ cô vất vả tới nơi phát hiện bạn bè đều mất, chịu nổi đả kích.

Lâm Sơ chờ nữa.

Thời gian cô ở thế giới nhiệm vụ còn nhiều, kéo dài thêm thì nhiệm vụ ẩn, đến cả điểm nhiệm vụ hằng ngày cô cũng lấy một nửa.

Vì thế giới cấp S sắp tới, cô dám lãng phí dù chỉ một ngày.

Thấy cô kiên quyết, cuối cùng Tiểu Lưu vẫn chỉ đường cho cô, còn vẽ một bản đồ tuyến đường đơn giản.

, hôm qua hướng đông nam núi lửa phun trào, cách đây hơn hai trăm cây . Cậu thì cẩn thận, ngọn núi lửa đó vẫn đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng thể phun hai đấy.”

Loading...