Theo những tin tức mà cô thu thập từ đám tình nguyện viên, phun trào đầu tiên của núi lửa Nghĩ Trạch diễn đúng năm ngày khi cô đưa đến thế giới .
Và đầu tiên xuất hiện mất tích kỳ lạ, chính là ngày thứ ba đợt phun trào đó.
Thời điểm gần như trùng khớp với ngày Tôn Vũ Triết mất tích mà cô từng ở Hằng Trấn.
Kết nối những manh mối , việc mất tích dường như liên quan nhất định đến núi lửa phun trào.
Mà Lâm Sơ rõ mất tích là do Hắc Thực gây , thể suy , sự xuất hiện của Hắc Thực liên quan đến núi lửa phun trào?
Sau khi sắp xếp chuỗi logic trong đầu, tiếng nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên.
[Tiến độ nhiệm vụ ẩn đổi, xin ký chủ mở bảng nhiệm vụ để kiểm tra.]
Đoán trúng ?
Lâm Sơ lập tức mở bảng nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ ẩn (tùy chọn): Điều tra nguyên nhân sinh Hắc Thực, đồng thời dùng đạo cụ thành việc thu thập.
Tiến độ thành: 5%
Độ khó nhiệm vụ: Cấp S
Thời hạn nhiệm vụ: 15 ngày 23 giờ 17 phút
Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm tích phân
Thất bại phạt.]
Tiến độ tăng thêm 5%.
Xem núi lửa Nghĩ Trạch , cô nhất định một chuyến.
Lâm Sơ về hướng núi lửa.
Từ đây đến núi lửa Nghĩa Trạch còn hơn trăm cây , giữa đường dãy núi khác chắn ngang, cô thể thấy tình hình núi lửa trực tiếp.
Muốn đến đó, cô còn tìm hỏi đường cho rõ.
Ở chỗ đám tình nguyện viên , cô dùng phận một phụ nữ tìm nên đương nhiên tiện tiếp tục dùng gương mặt để hỏi đường lên núi lửa.
Lâm Sơ định thêm một đoạn về phía núi lửa nữa, đợi sáng mai đổi một gương mặt khác, tìm hỏi kỹ hơn.
Trời nóng khủng khiếp, nhưng để lãng phí thời gian, cô vẫn c.ắ.n răng phơi nắng mà .
Đến buổi chiều, cô dứt khoát mặc đồ cách nhiệt, cảm giác như nhiệt độ cơ thể giảm xuống hơn chục độ, lúc mới dễ chịu phần nào.
Tới tối, Lâm Sơ tìm một chỗ an dừng chân, thả nhà xe di động ăn cơm, tiếp tục băng qua những đống hoang tàn đổ nát, đồng thời tìm kiếm dấu vết Hắc Thực trong đêm tối.
vận may tối nay còn như hôm , tìm tới tận 11 giờ vẫn phát hiện gì.
Bận rộn cả ngày, Lâm Sơ nhân lúc đêm khuya tìm một góc khuất thả xe RV , trở về nơi trú ẩn.
Tiểu Nhị đang ở trong sân cho cá đen ăn, ngoài chuồng gà ở góc tường, ba con gà con lớn hơn nhiều, đang kêu cục cục mổ lá rau đất.
Thấy cô về, Tiểu Nhị nhảy nhót chạy tới, nghi thức chào mừng chủ nhân về nhà, đến cây cà chua nhỏ ở góc tường cũng vẫy vẫy lá với cô.
Cảnh tượng như tựa hồ ma lực chữa lành bẩm sinh, quét sạch cảm giác bứt rứt tích tụ cả ngày ngoài của cô.
Lâm Sơ xoa xoa đầu Tiểu Nhị, chào hỏi cây cà chua nhỏ, thậm chí con cá đen và mấy con gà con mà ngày thường cô ít để ý, cũng dừng thêm vài .
Sau đó cô đến sinh hoạt một bài tập đơn giản, mang theo một mồ hôi chui phòng tắm, rửa sạch mệt mỏi, ngã xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-209-the-gioi-dong-dat-34.html.]
Trong phòng sinh hoạt, Tiểu Nhị đang mở máy giặt, lấy đống quần áo chủ nhân để dành ba ngày mới giặt , bỏ máy sấy.
Đến khi cầm một chiếc áo lên, nó bỗng “Ơ” một tiếng.
Lâm Sơ thấy động tĩnh liền hỏi: “Tiểu Nhị, chuyện gì ?”
“Chủ nhân, cái áo rách một lỗ, còn giặt tiếp ?”
Tiểu Nhị cầm chiếc áo phông màu nâu hôm qua cô mặc phòng ngủ đưa cô xem.
Lúc Lâm Sơ mới phát hiện vạt áo thứ gì móc , mất hẳn một mảng vải.
Hôm qua lẽ quá mệt, cô ném đại máy giặt mà kỹ.
Để tiết kiệm nước, cô thường gom đủ một mẻ mới giặt, giặt xong Tiểu Nhị bỏ máy sấy, gấp gọn đặt lên sofa trong phòng sinh hoạt, hôm cô mới thu gian.
Chiếc áo cô mặc quen, mềm, bỏ thì tiếc nên bảo Tiểu Nhị cứ tiếp tục sấy.
Chuyện nhỏ nhanh chóng cô quên .
…
Lúc , con đường mòn trong núi, một bóng cao gầy mạo hiểm vượt qua đoạn đường núi đứt gãy.
Vừa đáp đất, nhăn mặt vì đau, chống tay dậy thì chợt sờ thấy một mảnh vải nhỏ.
Mảnh vải màu nâu, như thể ai đó qua cành cây cào rách để .
Gần đây chỉ hai từng qua con đường , một là tiểu Lưu, hai là kẻ lấy tuyến đường từ chỗ tiểu Lưu.
Tiểu Lưu là đội viên cứu hộ chính quy, lúc nào cũng mặc bộ đồ xanh quân đội, mảnh vải của .
Vậy thì tám chín phần mười là của .
Nghĩ đến đây, mặt đàn ông hiện lên một tia vui mừng, ngay cả cơn đau do trẹo chân cũng nhẹ ít.
Hắn nắm chặt mảnh vải màu nâu trong tay, khóe môi cong lên: “Xem cô chạy đằng nào cho thoát.”
…
Sáng hôm , Lâm Sơ ăn sáng xong cải trang thành dáng vẻ Giang Đại, tiếp tục lên đường.
Lần , cô dùng phận một đang du lịch gần núi lửa Nghĩa Trạch thì mất liên lạc.
Rất nhanh nhận sự đồng cảm của tình nguyện viên, thuận lợi lấy bản đồ đường núi lửa Nghĩa Trạch.
“Đừng thấy cách hai nơi chỉ hơn trăm cây , thực tế vượt hai ngọn núi, bộ chắc hơn hai trăm cây, trong đó còn ít đoạn đường lên dốc.
Nếu thật sự , lương thực và nước uống chuẩn thật đầy đủ, khuyên nên đến cầu xin trưởng trại cấp thêm lương thực dự phòng.”
Tình nguyện viên vẽ bản đồ đường cho Lâm Sơ quên dặn dò thêm vài câu.
Lâm Sơ liên tục cảm ơn, còn lén nhét một chiếc bánh mì đóng gói túi khi rời .
Đến chỗ khuất , Lâm Sơ mới thả chiếc xe đạp địa hình khỏi gian, bắt đầu một đường đạp như bay.
Tình nguyện viên sai, từ đây đến núi lửa ít nhất cũng hơn hai trăm cây , với thể chất hiện tại của cô, dù ngày mười tiếng ngừng nghỉ, nhiều nhất cũng chỉ năm sáu chục cây .
Dù tính theo tốc độ thì cô cũng mất năm ngày mới tới chân núi lửa.
Đây còn tính những tình huống thể gặp đường, ví dụ đột nhiên đụng một con Hắc Thực, cô tuyệt đối thể bỏ qua, chỉ một trận chiến mất một hai tiếng đồng hồ.
Cô chạy đua với thời gian.