Lâm Sơ cúi mắt, trong đầu tính toán như bay.
Nếu dự đoán thật sự chính xác, lấy mốc sớm nhất là bốn giờ chiều để tính thì cô căn bản kịp leo núi.
Lúc tới cô thấy tấm biển đổ bên đường ghi rõ: núi lửa Nghĩa Trạch cao 1.421 mét.
Muốn lên tới nơi, còn địa hình giữa đường rõ, ít nhất cũng mất bốn đến năm tiếng. Khứ hồi hơn tám tiếng.
Bây giờ cách bốn giờ chiều chỉ còn đúng bảy tiếng đồng hồ.
Cẩn tắc vô áy náy, cô tạm thời gác ý định leo núi ngay, tiếp tục hỏi: “Vậy trạm trưởng dự đoán phun trào kế tiếp ?”
Lúc chỉ còn mỗi dẫn đội tên Lý Tường chuyện với cô, bốn tỏa nhặt đá núi lửa.
Nghe câu hỏi, vẫn hai khẽ liếc qua.
Lý Tường gãi đầu, vẻ mặt như kiểu cô mơ xa đấy: “Trạm trưởng chính xác thì chỉ thể dự đoán từng một. Muốn bỏ qua kế tiếp để dự luôn nữa thì độ khó quá cao, trình độ hiện tại của ông .”
“Nếu cô nữa thì e là về cùng chúng hỏi trực tiếp trạm trưởng thôi.”
Giờ đây cô chân núi lửa, nhiệm vụ thành còn tự mò mẫm.
Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới lạc hậu hơn quê nhà cô chừng chục năm.
Thật sự dự đoán chính xác đến từng giờ từng phút ?
Mang theo nghi hoặc , cô cân nhắc một lúc quyết định theo mấy về trạm quan trắc .
Nhặt xong mỗi một sọt đá núi lửa ở chân núi, cả đội về.
Lâm Sơ nhân lúc họ bận rộn, vòng đống đổ nát, lấy từ gian một cái ba lô dã ngoại và lều trại đeo lên .
Thấy cô quả nhiên từ phía phế tích tới, mặt năm cứu hộ đều lộ vẻ bội phục.
Vì nghiên cứu núi lửa mà một cô gái lẻ loi gùi đồ, bộ tới tận đây, đúng là quá kiên trì.
Biết cô với trạm trưởng chung ngôn ngữ thì .
Sáu , mỗi một tâm sự, cùng hướng trạm quan trắc mà .
Đội cứu hộ vốn định chậm bước để chăm sóc thường, ai ngờ phát hiện cô gái chẳng cần ai chăm sóc cả.
Bước chân cô nhanh nhẹn như bay, chẳng hề thua kém mấy huấn luyện chuyên nghiệp.
Tám cây đường gồ ghề, cả bọn chỉ mất đầy hai tiếng tới nơi.
Cái gọi là trạm quan trắc chính là một chiếc lều vòm lớn màu xanh lá, bên ngoài còn dựng nhiều hàng rào gỗ hình tam giác.
Trên nóc lều, bằng thứ sơn loang lổ, bảy chữ to đùng: “Trạm quan trắc núi lửa Nghĩa Trạch”
Thấy ánh mắt Lâm Sơ dừng , Lý Tường giới thiệu: “Toàn bộ là do trạm trưởng tự . Ông dù trời sập thì trạm quan trắc vẫn dáng trạm quan trắc, ngoài tự tiện .”
Lâm Sơ gật đầu, trong lòng càng tò mò về vị trạm trưởng hơn.
Lý Tường bảo cô chờ ngoài hàng rào, năm họ xếp hàng bước lều.
Lâm Sơ ngoài, đảo mắt quan sát xung quanh.
Cách trạm chừng trăm mét là một trại cứu hộ nhỏ, chỉ hơn hai chục chiếc lều.
Đang giờ cơm trưa, vài dân chạy nạn lều, nhóm lửa nấu nướng.
Có nấu cháo loãng, gom hết đồ ăn nhét nồi nấu đại một nồi lẩu thập cẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-217-the-gioi-dong-dat-42.html.]
Mức sống ở trại xem khá hơn mấy trại trong núi cô từng thấy.
Chẳng bao lâu, giọng Lý Tường vang lên lưng: “Trạm trưởng mời cô .”
Lâm Sơ đeo ba lô bước lều. Bên trong chất đầy các loại máy móc cô từng thấy bao giờ.
Góc trái gần cửa còn một chiếc giường nhỏ dọn sạch sẽ gọn gàng.
“Chào cô, đội cứu hộ cô là yêu thích nghiên cứu núi lửa, một bộ tới đây?”
Lâm Sơ ngẩng lên.
Từ một thiết lớn, một đàn ông bước .
Ông gầy, lưng còng nên chiều cao vốn gần mét tám rút ngắn , tóc đen trắng xen lẫn, trông như ngoài sáu mươi.
Lâm Sơ thẳng mắt ông, mỉm xã giao đủ: “Vâng. Ở chân núi cháu bác dự đoán thời gian phun trào chuẩn.”
Nghe , ông chỉ nhạt, nụ chạm tới đáy mắt: “Chỉ là nhờ máy móc hỗ trợ thôi, cũng chẳng giúp gì nhiều.”
Lý Tường bên cạnh nhịn xen : “Trạm trưởng khiêm tốn quá! Nếu nhờ phun trào đầu tiên bác cảnh báo kịp thời, tổn thất của chúng chắc còn t.h.ả.m hơn nữa.”
Trạm trưởng xua tay bảo Lý Tường đừng thêm, Lâm Sơ: “ Lý Tường , cô dự đoán phun trào kế tiếp?”
Thấy cô gật đầu, ông tiếp tục: “Hiện tại dự đoán , chờ thêm chút nữa , sáng mai sẽ kết quả.”
“Tối nay núi lửa thể phun chín giờ. Lý Tường, thông báo cho trong trại chuẩn .”
Nói xong, ông về phía máy móc.
Lâm Sơ thấy cũng tiện phiền thêm, theo đội cứu hộ ngoài.
Lý Tường hỏi cô lều trong trại nghỉ cùng . “Không cần ạ, cháu quen ở một . Cháu thấy bên còn chỗ trống, cháu dựng lều ở đó là .”
Hướng cô chỉ vặn ngược hẳn với trại.
Lý Tường nghĩ cô một bộ tới núi lửa, chắc cũng chút kỹ năng sinh tồn, nên ép, chỉ dặn việc gì cứ gọi đội cứu hộ.
Lâm Sơ dựng lều ở chỗ chọn, lặng lẽ chờ núi lửa phun trào.
Sáu giờ tối, trời tối hẳn.
Trại cứu hộ phía xa bật đèn chiếu sáng.
Tám giờ hơn một chút, mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội.
Trong trại lập tức hét lớn: “Động đất! Mau khỏi lều hết!”
Lâm Sơ cảm nhận mặt đất rung lập tức chui khỏi lều.
Lúc cô mặt đất, theo nhịp rung lắc, hai mắt ghim chặt về phía núi lửa.
Trong bóng tối chỉ thấy đường viền mờ mờ của ngọn núi.
Chốc lát , từ phía núi lửa bỗng bùng lên ánh lửa x.é to.ạc màn đêm.
Núi lửa thật sự phun trào.
Lúc cách mốc chín giờ mà trạm trưởng dự đoán… còn thừa đúng 36 phút.
Ánh mắt Lâm Sơ vô tình quét qua phía ngoài lều vòm, chạm mắt trạm trưởng.
Ông chỉ nhàn nhạt gật đầu với cô một cái, dời mắt chỗ khác.