Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 219: Thế giới động đất (44)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:13:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng Lâm Sơ vẫn kéo khóa cửa lều, xuống chiếc ghế còn duy nhất trong lều.

“Con trai mất tích một nhiệm vụ hai năm .”

“Ban đầu đồng nghiệp của nó nhiệm vụ, nhưng lâu quá giấu nữa, mới thật. Trong một hành động, nó đột nhiên biến mất. Cùng mất tích còn mấy đồng đội khác. hỏi thế nào cấp cũng chỉ lắc đầu, gì cả.”

Khuôn mặt già nua của trạm trưởng đầy nếp nhăn hiện rõ nụ khổ sở.

Nhìn ông như , Lâm Sơ bất giác mím môi.

Cô bỗng thấy may mắn vì qua đời tự nhiên trong viện tâm thần đúng một tháng khi cô kéo thế giới vô hạn.

Nếu , chắc bà phát bệnh.

Con gái lâu quá tới thăm, mấy bệnh nhân khác xì xào bàn tán lưng bà.

Nghĩ tới , mặt Lâm Sơ thoáng qua một tia hoài niệm.

cô luôn cách kiềm chế cảm xúc, chỉ lóe lên một khoảnh khắc biến mất, nhanh lấy vẻ bình tĩnh, trạm trưởng cách đó xa: “Sao bác con trai bác cũng trở thành như cháu?”

Nghe hỏi, trạm trưởng về phía thiết gần đó.

“Hơn một năm , một đàn ông tìm đến . Anh tự xưng là nhiệm vụ giả, tung tích con trai .”

Lâm Sơ , vẻ mặt chợt hiểu đôi phần.

Tận thế của thế giới mới bắt đầu hơn hai tháng, tính đại họa cầu cũng chỉ hơn một tháng.

Hơn một năm , nơi với hệ thống chắc chắn vẫn là thế giới nghỉ dưỡng.

Người đến hẳn là nhiệm vụ giả cấp cao đang nghỉ phép.

để một bình thường từng trải nghiệm thế giới nhiệm vụ tin chuyện … quả là chuyện khó tin.

Trạm trưởng biểu cảm của cô, cô đang nghĩ gì, mặt cũng hiện nụ hồi tưởng: “Ban đầu quả thực thể tin nổi. tin khoa học, ngay cả ma quỷ cũng tin, tin chuyện hoang đường thế.”

đưa miếng ngọc bội con trai đeo bên hơn hai mươi năm.”

Nói đến đây, đôi mắt trạm trưởng ánh đèn mờ ảo lấp lánh từng đốm sáng.

Thấy Lâm Sơ hiểu, ông : “Có lẽ cô hiểu , nhưng miếng ngọc tự tay mài cho nó khi nó mới sinh , từng chi tiết một đều nhớ rõ.”

“Thấy ngọc bội, tin một nửa. Sau đó kể một chuyện giữa với con trai , liền thật.”

Nhìn ông lão đầu hoa râm, Lâm Sơ nên gì. Lúc , lời an ủi đều trở nên nhạt nhẽo.

Đợi cảm xúc ông bình tĩnh một chút, cô mới tiếp tục hỏi: “Người đàn ông đó tìm đến bác ?”

Trạm trưởng hít sâu một , gật đầu: “Là con trai bảo đến.”

“Hai họ đều nghỉ phép, nhưng thế giới nghỉ dưỡng thể chọn quê nhà , nên họ đổi thế giới cho .”

“Lời hứa với là đến thăm gia đình đối phương, báo một tiếng bình an.”

Quả là một cách , Lâm Sơ im, ngẩn .

Cô chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó cô cũng nghỉ phép, nhiệm vụ giả nào đó tìm đến hợp tác, cô sẽ bảo nhắn gì cho ai đây?

Cô nghĩ mãi.

Ở thế giới gốc, quan tâm cô còn sống lẽ chỉ vị ân nhân giấu mặt tài trợ cô hơn chục năm.

Rồi cấp của cô.

Ừm… thể cả giáo sư hướng dẫn hồi nghiên cứu sinh cũng tính một .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-219-the-gioi-dong-dat-44.html.]

Cấp thì chắc chỉ buồn vì thiếu việc, còn vị ân nhân , Lâm Sơ thấy áy náy vì nhận ân huệ nhiều năm mà kịp báo đáp biến mất, trong lòng khó chịu.

Nếu thật sự cơ hội, cô vẫn nhờ tìm ân nhân một câu cảm ơn, và rằng cô kẻ vong ân bội nghĩa cố tình mất tích.

Lâm Sơ bẻ ngón tay đếm nghiêm túc, phát hiện hình như cũng cô đơn đến thế.

Ít nhất nếu cô đột nhiên biến mất, vẫn ba sẽ buồn vì cô.

Còn họ buồn vì lý do gì, cô quan tâm lắm.

Nghĩ đến tương lai nếu chuyện tương tự, cũng sẽ báo bình an , tâm trạng cô bỗng dưng khá .

Trạm trưởng cô đang nghĩ gì, chỉ thấy đang kể chuyện buồn mà cô gái mặt đột nhiên bẻ tay ngốc.

Im lặng một lúc ngắn ngủi, ông đưa tấm ảnh trong tay cho Lâm Sơ.

“Đây là con trai , tên Diệp Khai Bình, khi thế giới vô hạn là cảnh sát đặc nhiệm, từng gặp nó .”

Lâm Sơ hai tay đón lấy tấm ảnh.

Ảnh vì ông vuốt ve thường xuyên mà mềm nhũn, cô cẩn thận cầm, kỹ một lúc, lắc đầu với ông.

“Cháu gặp .”

Thật khi ảnh cô đoán kết quả .

Đối phương mất tích hai năm, còn là nhiệm vụ giả thể nghỉ phép, chắc chắn sẽ xuất hiện ở thế giới cấp B A nữa.

Khả năng cô gặp gần như bằng .

Cô đem logic giải thích cho trạm trưởng .

Nghe xong, ông lộ vẻ lo lắng nồng đậm: “Ý cô là nơi chúng đây chỉ là thế giới cấp A, còn con trai nhiệm vụ lâu, những nơi nó đến đều là cấp S trở lên?”

Thấy cô gật đầu, tay ông cầm ảnh khẽ run, một lúc mới thở dài thật dài, hỏi: “Thế giới cấp S… là thế nào?”

Lâm Sơ lắc đầu: “Cháu tới thế giới cấp S, chỉ khó hơn cấp A nhiều, còn cụ thể cháu cũng tả .”

Nói xong, cô tò mò hỏi : “Người đàn ông đến năm ngoái với bác ?”

Trạm trưởng lắc đầu: “Cậu chỉ sơ qua vài nguy hiểm bình thường, đoán là con trai dặn, lo.”

“Mãi đến khi chính trải qua tận thế, mới con trai sống những ngày tháng thế nào.”

“Cấp A quái vật ăn thịt , cấp S trở lên… nguy hiểm đến mức nào chứ…”

Nói đến đây, như để cô thấy nước mắt , trạm trưởng lấy tay che mặt, vai khẽ run.

Lâm Sơ bên cạnh, chút lúng túng.

bao giờ an ủi khác thế nào.

Nghĩ mãi, cuối cùng chỉ nặn một câu: “Bác yên tâm, nhiệm vụ giả mạnh hơn thường một chút. Anh nghỉ phép thì mạnh hơn đại đa nhiệm vụ giả .”

Một lúc bổ sung: “Giờ chắc chắn đang sống ở một thế giới nhiệm vụ nào đó.”

Nghe , trạm trưởng dụi mặt lòng bàn tay, ngẩng lên, cố nặn một nụ với cô: “Xin , thất lễ .”

Ông dậy, đưa cho Lâm Sơ một tờ giấy: “Xin vì một ông già như tin tức con trai mà lỡ thời gian của cô lâu như .”

“Đây là dự đoán thời gian núi lửa phun trào .”

Thấy cô như điều hỏi, ông gật đầu với cô: “Cô yên tâm, thời gian chắc chắn chính xác.”

Ánh mắt trạm trưởng hướng về phía thiết cách đó xa.

Loading...