Có kinh nghiệm tận mắt thấy bốn con Hắc Thực tới ngọn núi lửa hiến hôm , Lâm Sơ dám quá xa núi lửa.
để tránh việc Hắc Thực cấp cao nhận nguồn trợ lực từ sức mạnh bản nguyên núi lửa, cô vẫn lựa chọn tìm kiếm trong phạm vi bán kính 1–3km quanh miệng núi.
Cứ như thế vòng quanh suốt một giờ, cô liền ngửi thứ mùi tanh nồng quen thuộc đến chói mũi.
Cô lập tức bật đèn pin, theo nguồn mùi mà lao nhanh tới.
Đến nơi, cảnh tượng đập mắt khiến cô như vớ vàng. Cô bắt gặp một con Hắc Thực cao gần mười lăm tầng lầu đang chậm chạp di chuyển.
Thấy cô cầm đèn chạy đến, nó hình như giật trong chớp mắt, vội vã tăng tốc hướng về phía núi lửa.
Lâm Sơ nhận ngay: tốc độ con chậm hơn hẳn mấy con cô gặp núi hôm .
Quả nhiên, ngày đó chúng chạy nhanh như ma chủ yếu là nhờ núi lửa buff lực.
Giờ bản nguyên chống lưng, dù là Hắc Thực cấp cao cũng chỉ là con mồi to xác trong tay cô mà thôi.
Chỉ là dù đối phương cũng là Hắc Thực cấp cao, còn sợ ánh sáng như bọn cấp thấp đó, linh hoạt hơn, nên vẫn khiến cô tốn ít thời gian.
Năm tiếng đồng hồ giằng co, cuối cùng con quái khổng lồ cũng hóa thành một vũng dịch đen và đống mảnh vỡ hỗn độn đất.
Lần coi như Lâm Sơ thu hoạch đầy túi.
Thu hết bộ mảnh vỡ gửi hệ thống, cô nhận 336 điểm tích phân, còn nhiều hơn phân nửa thành quả hai mươi mấy ngày cộng .
Đã lời, cô cũng nóng lòng tìm thêm một con nữa.
Tuy trong lòng vẫn thòm thèm thêm một con nữa, nhưng cô vẫn lấy ống nhòm lên núi lửa: trong ánh sáng đỏ rực của dung nham, ít nhất hai bóng đen khổng lồ bò lên sườn núi.
Mặt bên cô quan sát , nhưng chắc chắn nếu nhiệm vụ giả nào chặn đường thì cũng thêm vài con nữa đang leo lên.
Nghĩ đến quãng thời gian nhiệm vụ còn hơn năm ngày nữa, mà mục tiêu thu thập mảnh từ Hắc Thực của cô chỉ còn thiếu 159 là đạt hạn mức, Lâm Sơ liền vội nữa.
Cô tìm chỗ bằng phẳng, thả nhà xe , trở nơi trú ẩn tắm rửa một cái xuống ngủ bù.
Trước khi chợp mắt, cô vẫn chút tiếc nuối.
Tiếc là thế giới nhiệm vụ giả nào kiểu như Trịnh T.ử Du Vu Hồng Phi, nếu cô thể hợp tác kiếm thêm đạo cụ.
Dù cuối cùng chỉ vớ vài ống dinh dưỡng cũng lời to .
đồng đội thật sự quá hiếm, cô vẫn giữ nguyên tắc: gặp thì hợp tác, gặp thì thôi, thuận theo tự nhiên.
Ngủ một mạch đến hơn chín giờ sáng mới dậy. Ăn sáng xong, cô lập tức chạy qua trạm quan trắc tìm trạm trưởng nhờ vả.
Trên đường còn tiện thể lục lọi đống đổ nát.
Lần cùng đội cứu hộ nên cơ hội hành nghề cũ.
Lần về thì vội đuổi theo núi lửa, cũng chẳng nhặt nhạnh.
Giờ nhiệm vụ gần xong, thời gian dư dả, đương nhiên “nghề tay trái” quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-229-the-gioi-dong-dat-54.html.]
Trong đống tàn tích vẫn còn nhiều vật dụng sinh hoạt chỉ cần sửa chút là dùng .
Thậm chí ít món vùi kết cấu tam giác, chỉ cần lau sạch là thể tiếp tục sử dụng.
Lâm Sơ chỉ lấy những thứ cần, phần dùng cô đặt lên mặt đất cho dân bản địa tiện nhặt.
Lúc đào phế tích nhà dân, cô thậm chí ảo giác như đang cả cuộc đời ai đó.
Ảnh gia đình ấm áp, đàn guitar, cần câu, piano, máy khâu đạp chân… còn cả tiền tiết kiệm giấu trong giày.
Cô còn tìm thấy cả bộ đồ bay wing suit và dù nhảy của dân chơi thể thao mạo hiểm.
Chỉ tiếc bộ đồ đá đè trong nhiều địa chấn, hư hỏng tả tơi.
nghĩ đến nhiệm vụ, Lâm Sơ vẫn nhét luôn gian phương án dự phòng.
Nếu trạm trưởng cách nào, cô đành chạy ngọn núi cao hơn chục cây bên , leo lên đỉnh xem xuống miệng núi lửa Nghĩa Trach .
Lần thứ hai gặp , trạm trưởng bất ngờ, nhưng khóe miệng ông khẽ nhếch lên, rõ ràng là vui. Nghe cô thẳng ý định, ông khẽ nhíu mày.
“Nếu yêu cầu quá đường đột thì…”
Lâm Sơ hết, ông giơ tay ngăn : “Không đường đột gì cả. Chỉ là… thiết ở đây chuyện cháu thôi.”
Ông giải thích sơ qua nguyên lý mấy cái máy. Nói trắng , chúng dựa sóng địa chấn dài ngắn với phản ứng lòng đất để dự báo, chứ camera giám sát. Ống nhòm chuyên dụng thì , nhưng cũng chỉ sườn núi, tài nào ngó miệng núi lửa.
Nghe xong, Lâm Sơ khẽ thở dài. Thật cô đoán tám chín phần, chỉ ôm chút hy vọng mong manh mà thôi. “Cháu nghĩ đơn giản quá.”
Cô dứt lời, trạm trưởng lắc đầu bảo cô chờ một chút, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc , ông ngẩng lên cô: “Cũng cách. Đến phun trào kế tiếp, chúng thể trực thăng bay lên xem.”
Lâm Sơ ngạc nhiên tròn mắt: “Bác trực thăng ạ?”
Trạm trưởng lớn: “Bác chỉ là một ông già giữ trạm quan trắc núi lửa bé tí, gì trực thăng.”
Cười xong, ông nghiêm mặt : “Bác , nhưng đội cứu hộ .”
Lâm Sơ đương nhiên đội cứu hộ trực thăng, nhưng trực thăng của họ cho cô mượn .
“Yên tâm. Bọn họ cho cháu mượn, nhưng sẽ cho bác mượn. Đến lúc đó bác bảo cháu là học trò của bác, cùng bác là chứ gì.”
Câu khiến lòng Lâm Sơ khẽ rung động.
Nói cho cùng, cô với ông chỉ mới gặp hai .
Mối liên hệ duy nhất chính là bí mật “Vô Hạn Tận Thế” vô tình kéo hai gần .
Thật giao dịch giữa họ kết thúc từ lúc cô nhận lời nhắn cho con trai ông, còn ông đưa cô thời gian phun trào chính xác.
Vậy mà giờ ông sẵn lòng giúp cô đến mức mượn cả trực thăng đội cứu hộ.
Thấy cô cúi đầu , trạm trưởng như thấu tâm tư cô, im lặng một lúc khẽ mở lời: “Bác vẫn nghĩ, con trai bác ở những thế giới xa lạ , liệu gặp giúp đỡ nó .”
“Bác tin nếu bố cháu cháu đang trải qua những gì, chắc cũng sẽ nghĩ như bác.”
“Bác giúp cháu, cũng chính là giúp con trai bác.”