Cánh cửa mười … vẫn là đủ dùng.
Đây là ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Lâm Sơ ngay khi bước khỏi nơi trú ẩn.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ, một một , cô tiêu tốn mất một lượt, giờ trong phần mô tả đạo cụ của cánh cửa mười cập nhật thành 9/10.
Cô nín thở, dùng năm giác quan dò xét xung quanh một lượt, xác định ai mới lặng lẽ thu cánh cửa gian.
Chừng nào cánh cửa còn báo hỏng, cô vẫn thể dùng nó để trở về nơi trú ẩn bất cứ lúc nào.
Bên ngoài vẫn là thế giới thực vật im lìm.
Một biển xanh mênh m.ô.n.g vô tận.
Phần lớn màu xanh đến từ những cây đa chân cô.
Những cây đa chỉ phủ kín từng tấc đất cô giẫm lên, rễ khí sinh của chúng còn leo bám đầy lên tường các tòa nhà.
Vì thế, chỉ tường ngoài tòa nhà bao bọc bởi một tầng xanh mướt, mà còn treo lủng lẳng vô rễ nâu sẫm.
Lúc Lâm Sơ mới để ý, lớp thực vật bám tường ngoại trừ cây đa thì còn là dây leo thường xuân dày đặc.
Loài khi biến dị thể leo kín cả một tòa nhà nhỏ, khi biến dị thì sức sống càng kinh khủng hơn, cô đến gần còn thể thấy quá trình chúng lớn lên bằng mắt thường.
Dây thường xuân trùm kín tòa nhà.
Dù phủ kín cả tòa nhà , chúng vẫn ngừng sinh trưởng, dùng cành mới thế cành cũ.
Dường như cảm nhận cô đến gần, những chiếc lá thường xuân mặt cô đồng loạt lật ngửa lên, như đang… quan sát cô.
Nhận thức khiến cô vô thức lùi một bước.
cảm giác thứ gì đó chằm chằm vẫn tan biến, từng lớp da gà nổi lên khắp .
Cảm giác khác với khi con lén.
Ánh mắt của con dễ phân biệt, chỉ là hai luồng chăm chú.
Còn sự “ngưng thị” từ thực vật bao trùm, từ bốn phương tám hướng, chi chít, vụn vặt nhưng cực kỳ chân thực.
Lâm Sơ hít sâu vài , đè nén cảm giác khó chịu về mặt sinh lý xuống, bỏ luôn ý định tìm cách trong tòa nhà, theo con đường cũ ngoài.
Dây thường xuân che kín hết cửa sổ, trong thể tránh khỏi việc chạm chúng.
Mà rõ ràng, đám cô động chúng.
Dù gặp nguy hiểm cô thể bỏ ngụy trang chạy trốn, nhưng nghĩ đến thời gian hồi chiêu của ngụy trang, cùng cái đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ bắt buộc treo lơ lửng đầu, cô cảm thấy nên lãng phí thời gian.
Địa điểm thả xuống buổi trưa con đường chính của khu phố . Lâm Sơ định đường chính tìm biển báo, hoặc cứ men theo đường chính ngoại ô thành phố.
Dù bây giờ cả thành phố đều thực vật bao phủ, nhưng những tòa nhà cao tầng cũng đây chắc chắn là đô thị.
Mà mục tiêu của cô ở một thôn làng.
Dù thế nào, cô cũng khỏi thành phố .
Ngoại ô thành phố chiến dịch xanh hóa quy mô lớn như trong nội đô, tình hình lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Nếu may mắn gặp bản địa của thế giới , cô thể hỏi thăm tin tức.
Dù từ trưa đến giờ cô vòng ít đường, thực tế thì nơi cô đang gần với chỗ ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-244-the-gioi-sinh-vat-bien-di-6.html.]
Đi chừng hơn hai mươi phút, cô về tới vị trí thả xuống lúc giữa trưa.
Cô chắc chắn nhầm đường, nhưng vũng m.á.u của gã đầu trọc biến mất tăm.
Lâm Sơ nghi hoặc bước tới gần, lá cây chân xanh mướt như mới, hề dấu vết từng dính máu.
Chẳng lẽ là cô gái Lolita buổi sáng ?
theo kiến thức chuyên môn của cô thì... thể nào.
Máu dính lá, dù dùng khăn lẫn nước sạch để chùi cũng thể sạch đến mức .
Nhìn tán cây xanh lè chân, Lâm Sơ khẽ nheo mắt .
Mật độ nhà cao tầng về phía đông thấp hơn, cô đoán về hướng đông sẽ nhanh chóng khỏi thành phố.
Đi tán cây, mỗi bước đều phát tiếng xào xạc.
Sợ tổn thương cây đa chân, Lâm Sơ dám dùng phương tiện giao thông, chỉ thể cố gắng bước thật nhẹ, men theo con đường chính rộng rãi hướng về phía đông.
Từ hơn một giờ chiều mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, mắt cô vẫn chỉ là một màu xanh thấy điểm dừng.
May mà nhiệt độ của thế giới dễ chịu, vì thực vật quá rậm rạp mà nhiệt độ luôn duy trì 25 độ C, đến mức nóng bức.
Đi liền mấy tiếng đồng hồ, Lâm Sơ dừng , lấy từ trong ba lô ngụy trang chai nước, tu ừng ực vài ngụm.
Khi còn thấy gì, dừng , cô lập tức cảm thấy chân ngứa ngáy.
Lâm Sơ cúi xuống xắn ống quần lên, chỉ thấy một con sâu nhỏ cỡ móng tay, màu xanh xen đỏ, đang bám chặt bắp chân cô, thò vòi nhọn hút m.á.u trong tĩnh mạch.
Cô lập tức đưa tay định gỡ xuống, nhưng tay đưa đến nửa chừng thì chợt nhớ tới ở thế giới gốc của cô, từng vì để vòi ve trong cơ thể mà c.h.ế.t.
Lâm Sơ dứt khoát lục trong gian tro thực vật diệt côn trùng mà đây cô chuẩn cho Tiểu Nhị để trồng cây.
Rắc tro lên chỗ vòi của con sâu màu xanh, chỉ một lát nó tự động rời khỏi chân cô.
Lâm Sơ nhanh tay hứng lấy, đưa lên mắt quan sát kỹ.
Con sâu … cô thấy loại tương tự.
Giống đến tám phần với đám rệp mà cô và Tiểu Nhị dùng nước đen để tiêu diệt lâu đó.
Chỉ khác ở kích thước và màu sắc.
Rệp bình thường nhỏ hơn cả hạt gạo.
Còn con trong tay cô bây giờ to bằng móng tay cái.
Hơn nữa rệp thông thường thường màu xanh hoặc đen, còn con vì hút m.á.u của cô mà trong sắc xanh pha chút đỏ máu.
Rệp bình thường chỉ hút nhựa cây, loại mắt cô thì hút m.á.u , cô từng bao giờ.
Lâm Sơ dùng sức bóp nát con sâu xanh hút no máu. Nước xanh và m.á.u đỏ tươi vỡ tung, cùng chảy trong lòng bàn tay cô.
Một cảm giác quái dị nên lời.
Cô lấy từ gian một chai sữa tắm mới, bơm một ít lên tay dùng nước rửa sạch sẽ.
Vì gặp côn trùng hút máu, Lâm Sơ tìm tất dài trong gian để , lấy thêm vài dải vải buộc chặt ống quần.
Vừa xử lý xong xuôi, cô ngẩng đầu lên, chợt thấy phía một tòa nhà xa xa, dường như một bóng thoáng qua.