Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 245: Thế giới sinh vật biến dị (7)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-12 10:19:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù cách cả vài trăm mét, Lâm Sơ vẫn chắc chắn bóng bất kỳ ai trong những nhiệm vụ giả thả xuống buổi trưa.

Có khả năng là bản địa.

Ý nghĩ lập tức thúc giục cô tăng tốc lao về phía bóng .

Thế nhưng khi cô nhanh chóng áp sát, biến mất tăm.

lúc cô tới nơi thì khéo thấy đám dây thường xuân vốn bọc kín mít cả tòa nhà, ở một khung cửa sổ bỗng hé một khe hở.

Và cô còn tận mắt chứng kiến khe hở từ từ khép .

Dây thường xuân… mở cửa cho ?

Người sống trong tòa nhà ?

Nghi hoặc dâng lên trong lòng, Lâm Sơ tin nổi mà bước tới gần, quan sát kỹ hơn.

cũng giống như buổi trưa đầu tiên cô quan sát, đến gần, lá thường xuân lập tức lật ngửa lên, bày tư thế phòng thủ và dò xét cô.

Dây thường xuân còn phân biệt đối xử nữa ?

Đang lúc cô tự giễu bản thì trong khí chợt thoảng qua một mùi tanh ngọt.

Là pháp y, Lâm Sơ thể nào ngửi nhầm, đây là mùi m.á.u tươi.

Nửa vầng thái dương còn phía chân trời ngả về phía đông tòa nhà, ánh sáng lờ mờ.

Lúc mới đến cô chỉ chú ý tới khe hở của dây thường xuân, giờ ngửi thấy mùi máu, Lâm Sơ thuận theo hướng mùi bay tới qua.

Rất nhanh, cô thấy lá thường xuân loang lổ vài vệt m.á.u đỏ.

Mà những chiếc lá xanh múp míp , lúc dường như đang thỏa thuê hút lấy chất lỏng đỏ sẫm mặt lá.

Chỉ một phút , đám thường xuân mặt cô chẳng còn chút dấu vết của m.á.u tươi.

Lâm Sơ cảm thấy lá của chúng… càng thêm sum suê.

Hai chữ chậm rãi hiện lên trong đầu cô.

Hiến tế.

Lấy m.á.u tươi lễ vật để dây thường xuân công nhận.

đó thì ?

Những đó cứ sống trong tòa nhà , đều hiến máu?

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Lâm Sơ lôi từ trong gian t.h.i t.h.ể gã lùn gầy ở thế giới đầu tiên.

Hồi đó để tránh Mã Nham và đồng bọn nghi ngờ, cô nhét xác gian. Vì bọc kín bằng bạt màu, vứt ở góc nên cô quên béng mất xử lý.

Có chức năng ngưng đọng thời gian của gian, t.h.i t.h.ể gã lùn vẫn còn ấm nóng như c.h.ế.t, giờ dùng .

Quả nhiên, lấy xác , cô lập tức cảm nhận khí xung quanh trở nên xao động.

Tán cây đa chân bắt đầu lay động, đám thường xuân phía cũng đung đưa lá, như đang biểu lộ sự thèm khát với “món hàng” cô lấy .

Lâm Sơ lấy một cái lọ rỗng, chọc vết thương của gã lùn lấy một ít máu, lập tức thu xác gian.

Tán cây đa chân dần yên tĩnh trở , còn đám thường xuân phía vẫn ngừng đung đưa lá.

Xem thứ hấp dẫn cây đa hơn chính là thịt , chỉ một chút m.á.u tươi thôi thì chúng còn chẳng thèm để ý.

Lâm Sơ đem lọ m.á.u tới gần đám thường xuân, nghiêng lọ, chất lỏng đỏ sẫm từ từ đổ lên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-245-the-gioi-sinh-vat-bien-di-7.html.]

Đám thường xuân mặt cô như thấy mỹ vị nhân gian, lập tức lao tới, điên cuồng hút lấy.

Nhờ ánh đèn pin, Lâm Sơ rõ mạch lá của chúng giống yết hầu con , đang nhấp nhô nuốt từng ngụm m.á.u cô cho.

Thế nhưng đến khi chúng hút sạch m.á.u lá, vẫn thấy chúng hé khe hở nào để thả cô .

Cô cho vẫn đủ?

Đang lúc Lâm Sơ định lấy t.h.i t.h.ể gã lùn lấy thêm máu, thì cửa sổ phía đám thường xuân bỗng phát tiếng động.

Cô lập tức tắt đèn pin, rời khỏi cửa sổ, tìm một góc c.h.ế.t trốn kỹ.

Một lát , cô thấy một bàn tay từ đám thường xuân thò một đoạn, tay dường như chất lỏng đang nhỏ giọt.

Mùi tanh ngọt quen thuộc nữa lọt mũi Lâm Sơ.

Chừng một phút , cô thấy đám thường xuân chậm rãi hé một khe hở, lộ bóng bên trong.

Chính là bóng thấy từ xa ban nãy.

Đó là một phụ nữ gầy.

Khuôn mặt nhọn hoắt của cô trắng bệch chút huyết sắc, môi cũng trắng bệch như tờ giấy.

Mà bàn tay trái đang nắm lấy dây thường xuân vẫn còn m.á.u tươi nhỏ giọt.

Trên vai cô đeo một chiếc ba lô to đùng, bên trong nhồi nhét đầy ắp, trông cồng kềnh.

khó nhọc trèo từ cửa sổ.

Vất vả lắm mới , thì chân mềm nhũn, ngã bịch xuống đất. Máu nhỏ xuống tán cây đa, khiến nó khẽ lay động.

Chỉ chớp mắt vài giọt m.á.u biến mất.

Ra khỏi tòa nhà thành công, phụ nữ lập tức móc từ túi áo một cuộn băng gạc dính máu, buộc chặt bàn tay vẫn đang rỉ m.á.u của .

Khi cô rời , khe hở của thường xuân từ từ khép .

Buộc băng xong, cô cúi nhặt chiếc ba lô rơi xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Mình về nhanh thôi, Đồng Đồng còn đang đợi …”

ngẩng đầu lên, phát hiện phía từ lúc nào xuất hiện một , sợ đến mức chân mềm nhũn, bệt xuống đất.

“Chào chị, hỏi một chút, chị thôn Nhạc Nhạc ở ngoại ô ?”

“Anh… từ chui thế!” Người phụ nữ thấy mặt dường như ác ý, chỉ là hỏi đường, liền đất hít sâu vài , vẫn còn hết hoảng hồn hỏi .

Lâm Sơ chỉ về hướng đến: “ từ đằng tới, trời tối lẽ chị rõ, chị giật xin .”

Người phụ nữ thu cảm xúc, dậy từ mặt đất. Lâm Sơ phát hiện bước chân cô chút loạng choạng.

“Thôn Nhạc Nhạc , hình như nhắc tới, nhưng bản từng đến, đường.”

Nói xong, cô cảnh giác cô, hai tay ôm chặt chiếc ba lô lưng, đồng thời chân bước nhanh về phía đông.

thấy chị từ trong tòa nhà …”

Lâm Sơ còn hết cắt lời: “Trong balo t.h.u.ố.c chữa bệnh cho con gái, thường uống cũng chẳng tác dụng gì, đừng mơ, đồ gì cho .”

Thấy cô hiểu lầm ý , Lâm Sơ đành giơ hai tay lên tỏ ý ác ý, đồng thời lắc đầu: “ ý xin đồ của chị, chỉ đường tới thôn Nhạc Nhạc thôi. Chị từ trong tòa nhà , thể cho bên trong còn nào nữa ? thể tìm khác hỏi.”

Nghe , phụ nữ cô với ánh mắt kỳ quái: “Anh đang nghĩ gì , trong tòa nhà ? Thành phố mất điện từ lâu , mấy tòa nhà cao tầng đều dây thường xuân bọc kín mít, là vấn đề lớn, thể ở bên trong chứ.”

Nói xong câu , cô thấy Lâm Sơ liếc bàn tay trái quấn băng của , sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.

cũng là bất đắc dĩ thôi, bình thường ai nguyện ý ngày nào cũng rạch tay chứ.”

Thấy gã béo xa lạ vẫn cứ theo , phụ nữ mím môi đề nghị: “Nếu tìm hỏi đường, chi bằng theo khu nhà máy ngoài thành phố. Ở đó khá nhiều , sẽ thôn mà .”

Loading...