Người phụ nữ nghiến răng, x.é to.ạc vết thương lòng bàn tay trái lành. Vừa đầu , cô liền thấy Lâm Sơ đang dùng kim lấy m.á.u chọc tĩnh mạch cánh tay .
Đáy mắt cô lóe lên một tia hâm mộ rõ rệt.
Thời buổi sống sót khó, mấy thứ nâng cao chất lượng cuộc sống như thế với sống sót mà chính là đồ xa xỉ.
Thật đây vì con gái thường xuyên bệnh tật, cô cũng dự trữ vài bộ kim lấy máu.
cô và con gái thiếu nhất chính là vật tư sinh tồn, mấy bộ kim sớm cô đổi lấy lương thực, t.h.u.ố.c men hết .
Cô xé vết thương một nữa, m.á.u tươi trào . Không chút chần chừ, cô áp thẳng bàn tay đang chảy m.á.u xuống tán cây chân.
Chỉ trong chớp mắt, một cảnh tượng khiến kinh ngạc xảy .
Từ lớp tán cây, những rễ và cành màu nâu dài ngoằng vươn lên, xoắn thành một chiếc cầu rộng chừng hai mươi centimet, nghiêng xuống , nối thẳng đến bụi rậm thấp hơn bên .
Lâm Sơ thò đầu , ước lượng góc nghiêng giữa “cầu rễ cây” và bụi rậm phía 50 độ.
Dốc thì dốc thật, nhưng xem đây là ưu đãi lớn nhất mà cây đa chịu cho .
Nhận ánh mắt của Lâm Sơ, phụ nữ cô một cái: “Đừng mơ nhờ đường của , chúng nó phân biệt đấy.”
Nói đến đây, dường như nhớ chuyện gì , cả cô run lên một cái, hít sâu một , thèm để ý Lâm Sơ nữa, lập tức lật bám cây cầu mà cây đa tạo cho , bắt đầu trèo xuống.
Chứng kiến bộ quá trình, Lâm Sơ rút kim khỏi cánh tay, đổ m.á.u trong ống nghiệm xuống tán cây duới chân.
Chẳng bao lâu, chân cô cũng mọc một cây cầu tương tự, chỉ điều độ dốc còn lớn hơn của phụ nữ khá nhiều, càng thêm hiểm trở, chắc là vì cô cho ít m.á.u hơn.
với Lâm Sơ thì chẳng thành vấn đề.
Cô vài ba bước lật xuống, đôi giày chống ngã trong tay, dù cầu hẹp và dốc thế nào, cô vẫn giữ thăng bằng, thậm chí còn thể chạy.
Người phụ nữ mới nửa đường, ngẩng lên thấy gã mập đạp cây cầu còn dốc hơn , cứ thế hiên ngang chạy ù xuống.
Cô vốn định nhắc nhở, đến giữa đường nhớ cho cây đa thêm máu, nếu rễ cây thể rút giữa chừng.
cảnh mắt, câu nhắc nhở đến khóe miệng cô nuốt ngược trở .
Với tốc độ của gã mập , chắc kịp đợi cây đa bỏ việc thì xuống tới nơi . Người nên gấp là cô mới đúng.
Lâm Sơ một chân đặt lên bụi cây, rễ cây đa lập tức co rút về ngay tức khắc. Cô đầu , phụ nữ mới chỉ rón rén bò một phần ba.
Trời tối đen như mực, cô mấy suýt trượt tay vì rõ đường, cuối cùng đều nhờ tay sống c.h.ế.t bám rễ cây mới giữ thăng bằng.
Đến khi phụ nữ chật vật đặt chân xuống bụi rậm, cả cô như cạn kiệt sức lực, ngã vật đất, hai tay ôm chặt ba lô, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lâm Sơ chỉ cần , suy dinh dưỡng lâu ngày cộng thêm mất m.á.u quá nhiều, giờ cô đang ở ranh giới ngất xỉu, chỉ còn dựa ý chí chống đỡ.
Cô vẫn cần cô dẫn đường tới nhà máy, hỏi thăm vị trí thôn Nhạc Nhạc, Lâm Sơ lấy từ trong ba lô một ống dung dịch glucose mà đó tích trữ ở khu d.ư.ợ.c phẩm.
Người phụ nữ đất, ý thức mơ hồ. Cô c.ắ.n chặt môi , vị m.á.u tanh trong miệng lan , nhắc nhở bản ngất.
tay chân cô nặng như đeo chì, đến nhấc tay cũng nổi. Thậm chí thấy gã mập gần, cô cũng chẳng còn sức mà tránh.
Một lúc , trong miệng đột nhiên nếm vị ngọt quen thuộc.
Cô nhất thời phân biệt nổi đây là thật chỉ là ảo giác vì tinh thần sắp tan vỡ.
Vài phút , ý thức dần trở , miệng vẫn ngọt ngọt, cô thấy gã mập đang cách đó xa, hình như đang quan sát gì đó.
Người phụ nữ chống bụi cây từ từ dậy, hướng về bóng trong bóng tối một tiếng “cảm ơn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-247-the-gioi-sinh-vat-bien-di-9.html.]
“ tên Chu Thu Vũ. Ân tình của ghi nhớ. … nhưng hiện tại gì báo đáp. Nếu như…” Giọng cô vang lên trong bóng tối, run rẩy, mang theo vài phần liều lĩnh.
Lâm Sơ đầu cô , giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt…” Đồng thời, hai chân chậm rãi di chuyển về phía phụ nữ.
Chu Thu Vũ chút hổ cúi đầu, định mở miệng: “…”
“Đừng . Có .”
Lời Lâm Sơ dứt, Chu Thu Vũ cũng thấy tiếng “sột soạt sột soạt”.
Âm thanh phát từ đỉnh cây đa phía đầu các cô.
“Kỳ lạ thật…” Một giọng khàn khàn truyền đến, Lâm Sơ chỉ thấy quen tai.
Giây tiếp theo, một luồng sáng mạnh đột ngột từ cao rọi thẳng xuống.
“Ha, quả nhiên lầm, hai cơ …”
Ngược ánh sáng, Lâm Sơ cuối cùng cũng rõ khuôn mặt tới.
Là cô gái Lolita răng nhọn thả xuống cùng lúc với cô buổi trưa.
Điều khiến kinh ngạc là, chặng đường dài như , bộ váy Lolita cô vẫn giữ dáng vẻ xinh như mới.
Thấy hai họ, Lolita nở một nụ chút âm trầm: “Hai xuống đây bằng cách nào ?”
đáp cô cách xuống, mà là tiếng hét hoảng loạn của Chu Thu Vũ: “Không bật đèn pin! Mau tắt ! Tắt ngay!!”
Lolita dường như hài lòng với câu trả lời , nụ mặt dần tắt, tay trái đưa lưng định lấy gì đó, đột nhiên thấy hai phía đồng loạt lùi nhanh về , chỉ trong chớp mắt thoát khỏi vòng sáng đèn pin của cô .
“Chạy mau! Chúng chạy ngay!”
Chu Thu Vũ túm lấy cánh tay Lâm Sơ, mặt lộ vẻ cầu khẩn.
Dù uống dung dịch glucose của Lâm Sơ, chút sức lực trở , nhưng cô tự chạy nổi nhanh.
Lâm Sơ cũng hỏi lý do, trực tiếp nhấc bổng cô lên, lao thẳng về phía .
Đèn pin của Lolita lập tức đuổi theo: “Chạy gì mà chạy? ăn thịt .”
Lời cằn nhằn nũng nịu thốt từ miệng cô , phối với giọng khàn khàn, đặc biệt quỷ dị.
Huống chi, Lâm Sơ từng chứng kiến cảnh cô ôm cánh tay của gã đầu trọc .
Nhờ đôi giày chống ngã, cô chạy bụi cây như đất bằng, nhanh khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn pin.
Thấy còn ánh sáng nữa, Chu Thu Vũ thở phào một thật dài. Cùng lúc đó, từ phía truyền đến một tiếng thét khàn khàn kinh hãi.
Rất nhanh, một tràng câu hỏi khàn khàn khó liên tiếp bay tai Lâm Sơ.
“Cái gì đấy?”
“Ai giả thần giả quỷ hả?”
…
Âm thanh chói tai như móng tay dài cào lên bảng đen, khiến Lâm Sơ nhịn nhíu mày.
Còn Chu Thu Vũ bên cạnh vì thính lực bằng nên phản ứng quá lớn, chỉ đầu hỏi cô: “Vừa là cô hét lên ?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô , Lâm Sơ hiếm hoi cảm thấy, đôi khi thính giác quá cũng là một loại tra tấn.