Qua một lúc, Ngụy Di Hồng lôi từ trong túi hành lý hai tấm ảnh ngả vàng, cùng một cuốn sổ tay mép giấy vàng ố và lốm đốm vết mốc.
Hai tấm ảnh đặt lên giường, Lâm Sơ cúi xuống xem kỹ.
Tấm đầu tiên chụp hai trai trẻ đang khoác vai , một trông giống Giang Minh mắt, còn thì khỏi cần cũng là ai.
Tấm còn là ảnh chung ba , so với tấm chỉ thêm một cô dâu mặc váy cưới, Lâm Sơ nhận ngay đó là Ngụy Di Hồng lúc trẻ.
Tấm ảnh thứ hai lẽ chụp trong đám cưới của vợ chồng Giang Minh. Lúc tình cảm em họ vẫn còn , cả Giang Minh lẫn Giang Hiển đều rạng rỡ, chẳng hề dấu hiệu bất hòa.
“Cả ông Giang và em trai đều kiểu thích chụp ảnh, lúc chúng chạy nạn khỏi thành phố thì quá vội vã, chỉ kịp mang theo hai tấm ảnh chung thôi.”
Cuốn sổ tay Giang Minh cầm lấy, ông xoa xoa một lúc mới đưa cho Lâm Sơ.
“Đây là bản thảo nghiên cứu của Giang Hiển, lúc nó bỏ nhà để quên . Mấy năm nay vẫn giữ kỹ, hy vọng một ngày nào đó nó sẽ tự về lấy.”
Chỉ tiếc, ngày mãi vẫn đến.
“Cuốn sổ giao cho , nếu thực sự gặp Hiển nhi, hãy trả cho nó, rằng năm xưa là trai sai. Nó thể bất cứ điều gì , trai vẫn luôn chờ nó về nhà.”
Khi đưa tay nhận cuốn sổ, Lâm Sơ chỉ cảm thấy trong tay nặng trịch, như thể cuốn sổ nhỏ bé mang sức nặng ngàn cân.
Cô , nếu đang ở tận thế, Giang Minh sẽ dễ dàng lấy thứ nhờ chuyển giúp em trai.
Chỉ vì hiện tại sống c.h.ế.t khó lường, hai em còn gặp cũng .
Ông chỉ hy vọng trong những ngày tháng còn của đời , thể nhờ chuyển sổ để gửi lời xin đến em trai.
Lâm Sơ nhận lời ủy thác : “Nếu đến thôn Nhạc Nhạc và tìm thấy Giang Hiển, sẽ mang cả đồ lẫn lời nhắn của đến nơi.”
Giang Minh thở dài một tiếng, xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, thần sắc buồn bã.
Lâm Sơ đầu thêm nữa trai trẻ trung phơi phới trong ảnh, khắc sâu khuôn mặt trí nhớ.
Cô thêm một lúc với vợ chồng Giang Minh, hỏi thăm địa hình thôn Nhạc Nhạc cùng vị trí nhà ông ở đó, cuối cùng giờ tắt đèn, Giang Minh dẫn cô đến một gian trống để tạm trú.
“Bên ngoài vẫn còn gián biến dị, giờ mà mở cửa thì chúng sẽ ùa cả nhà máy, nên nhờ Đới ở tạm đây một đêm, mai hãy .”
Lâm Sơ phản đối, khi Giang Minh rời , cô lấy từ gian một tấm rèm vải, bắt chước cách ở gian phòng của ông, che kín lối .
Như cả gian nhỏ trở thành một gian độc lập.
Tuy phần che chắn, nhưng chỉ cần ai trèo lên cao quá hai mét, cũng chẳng thể thấy tình hình bên trong.
Những gian thừa thãi đều là những chỗ cư dân nhà máy chọn lọc bỏ , ở góc cạnh, diện tích cũng nhỏ hẹp.
Gian mà Lâm Sơ tạm trú chỉ chừng ba mét vuông, bên trong trống , chẳng lấy một món đồ đạc.
Cô dùng ba lô che chắn, lấy từ gian một túi ngủ đặt xuống đất.
lúc cũng là giờ tắt đèn mà Tưởng Sam yêu cầu, bóng đèn chiếu sáng đều tắt ngóm, cả nhà máy chìm bóng tối.
Lâm Sơ chui túi ngủ, gỡ bỏ kỹ năng ngụy trang.
Kỹ năng ngụy trang thể duy trì suốt 24 giờ, nhân lúc bây giờ tối om, cô tranh thủ tháo bỏ để kỹ năng thời gian hồi chiêu.
Đợi hồi chiêu xong, cô thể duy trì thêm 17 giờ nữa.
Tuy hành động mạo hiểm, nhưng tạm thời cô cách nào hơn.
Nằm trong túi ngủ, Lâm Sơ chẳng buồn ngủ chút nào, thính lực nhạy bén khiến cô vẫn rõ mồn một tiếng gián biến dị đập cửa bên ngoài.
Cô lấy từ túi cuốn sổ tay của Giang Hiển mà Giang Minh đưa, đó nghĩ đến ngoại hình , kỹ năng truy tung lên tờ giấy chép.
Chẳng bao lâu, kỹ năng kích hoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-253-the-gioi-sinh-vat-bien-di-15.html.]
Cô thành công sử dụng truy vết với Giang Hiển!
Lâm Sơ mở bản đồ trong hệ thống xem kỹ, cô phát hiện lộ tuyến từ vị trí hiện tại đến chỗ Giang Hiển đang trùng khớp với bản đồ thôn Nhạc Nhạc mà Giang Minh vẽ cho cô.
Giang Hiển , quả nhiên chính là em trai Giang Minh.
Việc tìm của mục tiêu là một niềm vui bất ngờ.
từ đây đến thôn Nhạc Nhạc hơn ba trăm cây , với thể chất hiện tại của cô, nếu lực di chuyển một ngày, đại khái sáu bảy chục cây .
Ba trăm cây , tính toán đầy đủ, chỉ dựa đôi chân thì năm ngày là tới.
Dĩ nhiên, đây là trong trường hợp gặp bất kỳ trở ngại nào.
giờ bên ngoài thực vật biến dị mọc um tùm, côn trùng biến dị thỉnh thoảng lao tấn công, cô thể những tình huống bất ngờ chậm trễ.
Lâm Sơ liếc đồng hồ đếm ngược trong hệ thống, bất giác mím môi.
Hy vọng , nữ thần may mắn vẫn sẽ che chở cho cô.
Đang miên man suy nghĩ về tiến độ nhiệm vụ, cô chợt phát hiện trong túi ngủ một vật nhỏ đang cố chui ngoài.
Cô đầu , chỉ thấy hai cái tai to của Tiểu Tứ đang thò từ trong túi ngủ, kế đó cả hình nhỏ xíu cũng lách , rón rón rén định ngoài.
Một lúc , Tiểu Tứ phát hiện cơ thể nặng, dù vùng vẫy thế nào cũng nhích nổi về phía .
Một tiếng ho khẽ khiến nó giật đầu, hóa cái đuôi nhỏ xíu của nó đang hai ngón tay thon dài kẹp chặt.
Nó ngước theo ngón tay lên, nhanh đối diện với ánh mắt của chủ nhân.
“Meo~”
Nó ủy khuất kêu một tiếng nhỏ.
“Em định gì?”
Lâm Sơ xách đuôi nó nhấc đến mặt, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Tứ duỗi tay chỉ chỉ cửa, dùng hai bàn tay nhỏ xíu dấu lung tung trong trung một hồi lâu.
Lâm Sơ nghiêng đầu suy nghĩ mãi mà vẫn hiểu ý nó.
Tiểu Tứ sốt ruột, nhảy từ tay cô xuống đất, chổng m.ô.n.g mô phỏng động tác chui từ ngoài trong túi ngủ.
Trong mắt Lâm Sơ lóe lên tia hiểu : “Em , thứ gì đó từ ngoài chui ?”
Tiểu Tứ lập tức gật đầu lia lịa.
“Em ngoài xem?”
Tiểu Tứ gật đầu.
Lâm Sơ thoáng im lặng.
Cô , thích những thứ cử động gần như là bản năng khắc sâu trong gen của loài mèo, dù Tiểu Tứ từ mèo biến thành chuột bông, sở thích và bản năng vẫn đổi.
…
Lâm Sơ hình nhỏ bằng bàn tay của Tiểu Tứ, trong mắt thoáng do dự.
Phải rằng, bên ngoài là gián biến dị đấy.
Dù cô rõ gián biến dị to lên , nhưng dựa kích thước của rệp và bướm đêm thấy đó, thể hình gián biến dị chắc chắn cũng lớn hơn nhiều.
Với cái hình bé tí của Tiểu Tứ, nếu thật sự đụng gián biến dị…
Chẳng là tự dâng đồ ăn đến tận miệng ?