Chiếc thuyền đó, Lâm Sơ thấy tối hôm .
Cô nhớ rõ, dùng chiếc thuyền đó chính là hai em lén giấu thức ăn do chính phủ thả dù xuống.
Cô nheo mắt, cửa sổ quan sát con thuyền đang từ từ áp sát.
Hai em đó đều thấp, Lâm Sơ ước chừng chỉ hơn 1m70 một chút, đầu cạo trọc lởm chởm, chắc trong căn cứ thợ cắt tóc, đành tự cầm tông đơ cắt bừa.
Hai mỗi kẻ cầm một mái chèo, cố sức chèo về phía dãy chung cư.
Nhìn hướng của họ, vẻ là đang tới kiểm tra chỗ họ cất giấu lương thực.
Cũng hợp lý thôi. Nếu theo kế hoạch của căn cứ thì hôm nay sẽ chuyển ở trong khu chung cư. Đồ họ giấu, nếu thu , lỡ phát hiện thì phiền toái nhỏ.
Tòa nhà họ giấu đồ ngay phía chéo tòa của Lâm Sơ.
Muốn chèo tới đó, họ chắc chắn ngang khu vực mặt cô.
Lâm Sơ cửa sổ, hé một khe nhỏ, lặng lẽ ngóng.
“Anh… … chèo, chèo nhanh lên…”
“Sao run lẩy bẩy thế, bình thường chẳng vẫn chèo thế .”
“Không … cái cô họ Bạch chẳng bảo ở đây con cá đen to đùng, loại chuyên ăn thịt ? Hôm đó cô với Tiểu An cùng ngoài, cuối cùng chỉ cô về. Tiểu An… Tiểu An cá ăn mất !”
Nhắc đến chuyện đó, cũng rùng một cái.
“Đừng tự dọa , hôm đó chẳng cũng .”
“Anh ơi… con cá đó đói bao nhiêu ngày . Giờ chẳng bọn đang mang đồ ăn tới cho nó ? Hay là về …”
Hai chèo đến ngay tòa nhà nơi Lâm Sơ đang .
Nghe , lập tức bác bỏ.
“Không . Đồ chúng giấu, thể để khác thấy.”
“Chỉ còn hai tiếng nữa là thu dọn xong lên đường, đó chuyển đồ .”
“Anh, đến với thị trưởng một tiếng, bảo cho hai em ở luôn căn , thế thì khỏi giấu nữa.”
Người hừ mạnh, đầy bực bội: “Lão thị trưởng đó đúng là con lừa cứng đầu. Ông bảo phân thì đổi. Không thì mày tưởng tao chạy chuyến chắc?”
“ …”
“Câm mồm, giữ sức , tí nữa còn khuân đồ.”
Bị quát một câu, em cuối cùng cũng im.
Hai lướt qua tòa nhà của Lâm Sơ, nước vang lên tiếng “ào ào”.
Lâm Sơ từ cửa sổ phía nam nhẹ nhàng di chuyển sang cửa sổ phía bắc.
Như , hai em lọt tầm của cô.
Họ dừng thuyền bên ngoài tòa nhà, em giúp, trèo trong.
Lâm Sơ kiên nhẫn chờ.
Rất nhanh đó, một tiếng hét vang lên.
“Anh! Xong !”
“Xong cái gì, cho đàng hoàng!”
Người cáu kỉnh trừng em trong nhà.
“Thật sự xong ! Đồ của mất hết !”
Nghe , cũng hoảng, vứt cả mái chèo, chống tay lên bệ cửa sổ lật chui nhà.
Chẳng mấy chốc, Lâm Sơ thấy tiếng hoảng loạn.
“Mất … mất?”
“Sao chẳng còn gì?”
“Hay… nhớ nhầm? Không tòa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-59-the-gioi-lu-lut-9.html.]
Một trong hai đưa giả thuyết đó, lập tức cả hai chạy cửa sổ kiểm tra.
“Không, đúng mà! Chính là tòa xa nhất so với cái gò đất! Không thể sai!”
“Nhất định lấy mất!”
“ ai mà lấy ? Mình giấu kỹ thế cơ mà?!”
Câu hỏi của em khiến khựng .
“Mày chẳng bảo con đàn bà họ Bạch mấy hôm tới đây, còn con cá đen tấn công . Biết chính cô lấy!”
Nghe , em gật đầu lia lịa: “Anh đúng! Nhất định là cô ! Bị cá đen tấn công là đáng đời!”
Nói xong, dè dặt , gãi đầu hỏi: “Thế… giờ gì?”
Người lườm cháy mặt: “Về! Giả vờ như chuyện gì xảy ! Sau đó tìm cơ hội điều tra con đàn bà họ Bạch !”
Người em lệnh, lập tức gật đầu, đỡ trèo thuyền.
chân đặt lên thuyền thì…
Ầm!
Cả chiếc thuyền hất bật lên. Hai mái chèo rơi tõm xuống nước.
May em vẫn buông tay, lập tức túm áo kéo trong nhà.
“Cái gì thế?!”
Hai cùng kinh hãi kêu lên.
Họ là cái gì, nhưng Lâm Sơ đối diện rõ mồn một.
Là con cá đen đó.
Nó đến .
Lâm Sơ trốn, cô giờ mực nước rút, chỉ cần cô ở trong nhà thì con cá gì cô.
Hai em cũng nhanh nhận thứ gì lật thuyền họ.
“Cá! Là con cá đen!”
“Anh, giờ đây?!”
Người em luống cuống tay chân.
Người mặt mày tái mét, con cá đen liên tục trồi lên giữa mặt nước. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hồi lâu mới dằn một câu: “Trước hết đừng ngoài. Ở trong nhà sẽ . Chờ đội trị an tới, sẽ an .”
“… thì về , lỡ phát hiện thì ?” Người em lo lắng.
Bốp!
Người gõ một cái đầu em : “Thu cái bộ dạng hoảng hốt của mày , tí nữa cứ bảo chúng chỗ cá đen, đến thăm dò đường cho , ai ngờ con cá chặn , về .”
“Ờ… …”
Người em xoa đầu lí nhí: “… nếu họ hỏi báo đội trị an, tự ý tới đây thì ?”
Người thằng em chọc đến tức điên: “Vì đội trị an bận! Chúng giúp đỡ! Thế thôi! Hiểu ?!”
“Hiểu ! Hiểu !”
Người em sợ trai đập thêm cái nữa, lấy tay che đầu.
Thấy họ còn động tĩnh gì nữa, Lâm Sơ lặng lẽ về nơi trú ẩn, trong sân suy nghĩ.
Thị trưởng trong miệng họ là một “con lừa cứng đầu”.
Một từ miệng những kẻ cơ hội như họ là “lừa cứng đầu”, cô thể hiểu đó là một thực sự lo lắng cho dân?
Nghĩ , trong lòng Lâm Sơ đại khái hướng giải quyết chuyện lát nữa ở đây một cách hợp lý.
Chưa tới hai tiếng , bên ngoài động tĩnh.
Lâm Sơ bước khỏi nơi trú ẩn, liền thấy từ phía gò đất hơn chục chiếc thuyền cùng lúc tiến về khu chung cư.
Lúc mấy chiếc nửa đường.
Dẫn đầu là hai chiếc ca–nô.
Một chiếc trong đó chở theo một đàn ông ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, đang tiến thẳng về phía khu nhà.