Lâm Sơ bảo cô y tá bên cạnh tiêm một mũi t.h.u.ố.c tê cho trợ lý Ngô.
Sau khi bất tỉnh, Lâm Sơ mới tiếp tục hạ d.a.o mà còn vướng bận gì.
ánh mắt ba trong phòng cô đều đổi.
Tiếng kêu t.h.ả.m của trợ lý Ngô đúng là kinh thiên động địa, khiến lạnh gáy.
Huống chi ba họ tận mắt thấy Lâm Sơ một d.a.o cắt phăng một miếng thịt của .
Tay nghề gọn gàng dứt khoát, chút nương tay, như thể d.a.o của cô sống.
Ba lau mồ hôi trán, đều chút đồng tình với trợ lý Ngô giường bệnh.
Đợi Lâm Sơ xử lý một nửa vết thương của trợ lý Ngô, cô y tá mặt tròn đang hỗ trợ đưa t.h.u.ố.c cho cô đột nhiên khó xử lên tiếng:
“Bác sĩ Lâm, t.h.u.ố.c kháng viêm sắp hết …”
Lâm Sơ lúc mới ngẩng đầu, liếc bàn thao tác bên cạnh.
Hòm t.h.u.ố.c của cô chỉ mở một nửa, đến giờ chỉ dùng đến dụng cụ, t.h.u.ố.c men đụng tới.
Những thứ dùng là t.h.u.ố.c sẵn của căn cứ .
Cô sang Vương Duệ.
Vương Duệ vẫn chờ ở cửa, cũng ngẩn , lập tức bước tới: “Sao hết nhanh thế? nhớ khi bác sĩ Lưu còn bảo mấy lọ kháng viêm còn đủ dùng đến lúc ông về cơ mà…”
Nói đến đây giọng nhỏ dần.
Vì tầm mắt liếc thấy vết thương dài bằng cả gang tay trợ lý Ngô.
, vết thương trợ lý Ngô quá nhiều, cộng thêm bác sĩ Lâm vì loại bỏ phần da thịt nghi nhiễm độc đang lan rộng mà cắt bỏ, khiến phạm vi vết thương lớn hơn, t.h.u.ố.c men cần dùng cũng nhiều hơn.
Thực bác sĩ Lưu rời chính vì lo kho t.h.u.ố.c của căn cứ gần cạn, sợ máy bay cứu trợ tiếp theo kịp đến thì t.h.u.ố.c hết sạch, nên mới đích sang Căn cứ 1 lĩnh thêm.
Giờ trợ lý Ngô thương nặng như , căn cứ vốn nghèo nàn lập tức vét sạch.
“Cái …”
Vương Duệ nhất thời khó xử, đúng lúc khí căng thẳng thì ngoài cửa vang lên một giọng : “Bác sĩ Lâm, nếu cô thuốc, thể tạm thời dùng cho trợ lý Ngô. bảo đảm sẽ dùng vật tư tương đương, hoặc đợi bác sĩ Lưu về dùng loại t.h.u.ố.c tương tự bù cho cô.”
Mọi đầu, thấy thị trưởng Lý ăn mặc chỉnh tề bước .
Quần áo ông cũ kỹ, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu cổ áo sờn chỉ, quần đen bạc màu thành xám.
Dù ông vẫn chỉnh trang gọn gàng.
Ông chống gậy tay , Vương Duệ vội bước lên đỡ.
“Thị trưởng Lý, ông…”
Chưa hết, thị trưởng Lý giơ tay ngăn , ánh mắt chằm chằm Lâm Sơ chờ câu trả lời.
Lâm Sơ khó xử mím môi.
Thực trong lòng đồng ý.
Thuốc kháng viêm , dạng uống bôi tiêm cô đều tích trữ cả thùng.
Chỉ dùng cho bản thì đến c.h.ế.t cũng hết.
Đổi lấy vật tư thiết thực lúc thích hợp quả là lựa chọn .
Chỉ là cô thể đồng ý quá nhanh, giờ đang thiếu t.h.u.ố.c men trầm trọng, quá sảng khoái sẽ khiến nghi ngờ.
Quả nhiên sự do dự của cô khiến sắc mặt thị trưởng Lý giãn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-66-the-gioi-lu-lut-16.html.]
Ông thực lo phụ nữ đột nhiên xuất hiện là bác sĩ giả.
Vương Duệ cho báo cáo, bảo tay nghề cô lão luyện, hạ d.a.o gọn gàng dứt khoát, như từng xử lý vô ca cấp cứu lớn.
Chắc chắn tận thế là bác sĩ xuất sắc tiền đồ rộng mở.
Ông mới quyết định qua đây gặp trực tiếp.
Với hiểu của ông về ít bác sĩ tận thế: họ luôn thói quen chuẩn , tích trữ đầy đủ t.h.u.ố.c thiết yếu.
Ông đoán Lâm Sơ cũng .
Chỉ là chịu lấy , chuyện dễ.
Đợt lũ lụt nửa năm ập đến quá nhanh, nhiều kho d.ư.ợ.c kịp di tản, gây tổn thất nặng nề.
Dây chuyền sản xuất cũng đứt đoạn.
Giờ khắp nơi đều thiếu thuốc.
Dù căn cứ 1 khôi phục sản xuất vài loại t.h.u.ố.c quan trọng nhưng cung đủ cầu, mỗi căn cứ đều hạn ngạch.
“Thị trưởng Lý, ông định dùng gì đổi t.h.u.ố.c kháng viêm?”
Lâm Sơ hỏi câu , thị trưởng Lý và Vương Duệ đều thở phào.
Cô chịu hỏi tức là chịu đổi thuốc.
“Làm việc ở căn cứ chúng tính công điểm, một lọ kháng viêm tính cho cô 15 công điểm. Sau để Vương Nhuệ dẫn cô đến trạm đổi vật tư, cô thiếu cái gì thì đổi cái đó. Cô thấy ?”
Lời dứt, hai cô y tá bên cạnh đều lộ vẻ hâm mộ.
Cô y tá mặt tròn lập tức líu lo: “Bác sĩ Lâm, chúng trực một ngày ở phòng y tế chỉ 2 công điểm thôi, 1 công điểm đổi 1 cân gạo hoặc 1 quả trứng, quý lắm đấy!”
Nghe đến thể đổi trứng, đuôi mắt Lâm Sơ khẽ nhướn lên.
Cô từng nghĩ đến chuyện nuôi gà trong sân , nhưng thiếu gà con nên thực hiện .
Giờ thể đổi trứng…
Đổi!
Lâm Sơ do dự chốc lát đồng ý, bảo cô y tá mặt tròn lấy t.h.u.ố.c kháng viêm từ hòm thuốc, tiếp tục công việc tay.
Dù cô mà chần chừ nữa thì trợ lý Ngô sẽ ngỏm củ tỏi vì mất m.á.u mất.
Chuyến Lâm Sơ bận rộn đến nửa đêm.
Cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ phần thịt hoại t.ử màu xanh xám trợ lý Ngô.
Mủ trong vết thương dẫn lưu hết, vết thương cũng xẹp xuống, m.á.u ngừng chảy.
Cô ngay mà ở theo dõi thêm vài giờ, thấy tình trạng định mới dậy hoạt động gân cốt.
Vương Duệ tuần tra.
Cô y tá mặt tròn trực nửa đầu đêm, giờ về nghỉ.
Trong phòng bệnh chỉ còn trợ lý Ngô giường, cô y tá Bạch nghỉ vài giờ đến ca, và Lâm Sơ.
Lâm Sơ thu dọn hòm thuốc, cầm sổ ghi 45 công điểm do chính thị trưởng Lý ghi cho, sang dặn cô y tá Bạch:
“Tình trạng trợ lý Ngô định, đợi bác sĩ Lưu về, đơn t.h.u.ố.c và phác đồ điều trị ghi trong hồ sơ, cô nhớ nhắc ông .”
“Được.”
Cô y tá Bạch ít lời, đây là đầu Lâm Sơ cô lên tiếng, cô cứ thấy giọng quen quen.
Chưa kịp nghĩ kỹ thì cô y tá Bạch đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Lâm, chữa bệnh cứu là trách nhiệm của bác sĩ, mà cô nhân lúc khó khăn thu thù lao cao ngất, thấy hổ ?”