Khi Lâm Sơ dụi mặt dậy khỏi giường thì Tiểu Nhị ngoài cửa phòng gọi cô: “Chủ nhân, bên ngoài gõ cửa.”
Lâm Sơ vẫn luôn bật chức năng âm thanh bên ngoài, để tránh xảy chuyện mà cô .
Nghe gõ cửa, cô đương nhiên xem.
Cô quần áo, vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, chỉ đôi giày bước khỏi nơi trú ẩn.
Nhìn qua lỗ mắt mèo cửa chống trộm, chỉ thấy Vương Duệ mặc áo phông trắng đang cửa nhà .
Vì gõ mãi ai trả lời, hàng xóm bên cạnh mở cửa xem tình hình.
Lâm Sơ liếc bộ đồ bệnh nhân , thực sự tiện mở cửa ngay, đành lên tiếng: “Đội trưởng Vương, đợi một chút, quần áo ngay.”
Nghe thấy giọng cô, vẻ lo lắng mặt Vương Duệ mới giãn .
“Bác sĩ Lâm, vội, cô cứ từ từ.”
Biết là Vương Duệ thì cảm giác gấp gáp trong lòng Lâm Sơ lập tức biến mất.
Cô nơi trú ẩn, nhanh chóng sửa soạn bản , bộ đồ thể thao sạch sẽ mới ngoài.
Tiểu Nhị vẫn cô dẫn , nhét phòng ngủ.
Xác nhận Vương Duệ thể thấy Tiểu Nhị, cô mới mở cửa cho .
Lúc Vương Duệ đang ngoài cửa chuyện vài câu với bác hàng xóm lớn tuổi bên đối diện.
Thấy Lâm Sơ mở cửa, Vương Duệ lập tức thẳng , bác hàng xóm cũng ngừng .
“Bác sĩ Lâm, xin , phiền cô nghỉ ngơi .”
Vừa thấy cô, Vương Duệ xin .
Lâm Sơ xua xua tay, tỏ ý .
Bây giờ hơn 5 giờ chiều.
Cô ngủ một mạch 7 tiếng, đủ .
“Anh tìm việc gì ?”
“Bác sĩ Lưu vài lời nhờ chuyển tới cô, giờ cô tiện …”
Vương Duệ liếc bác hàng xóm một cái, trong nhà cô.
Lâm Sơ lập tức hiểu ý .
Lời bác sĩ Lưu nhờ chuyển chắc tiện để khác , Vương Duệ riêng với cô.
Lâm Sơ đ.á.n.h giá mức độ nguy hiểm, xác định xử lý thì né : “Nếu đội trưởng Vương ngại thì nhà chuyện .”
Vương Duệ Lâm Sơ cảnh giác, giờ chịu mời nhà là khó .
Anh vội cảm ơn, đôi giày bẩn thỉu của đang do dự thì Lâm Sơ :
“Cứ luôn .”
Dù bình thường cô cũng hoạt động trong nơi trú ẩn, còn trong nhà thì vẫn giày bên ngoài.
Có bẩn thêm một chút cũng chẳng .
Lúc Vương Duệ mới cẩn thận bước .
Cánh cửa lưng lập tức khép .
Trước khi mở cửa cho Vương Duệ, Lâm Sơ đóng hết cửa ba phòng ngủ, ngăn chặn ánh dò xét.
Bộ sofa vải trong nhà vốn nước lũ hỏng.
Chỉ còn vài chiếc ghế gỗ còn tạm dùng .
Lâm Sơ kéo ghế mời Vương Duệ , tự đối diện .
Ánh mắt Vương Duệ cũng lung tung, cô dẫn thì đó, đến khi xuống, đôi mắt trong sáng của chỉ dừng cô.
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lưu chúng đến căn cứ 1 thu hoạch lớn.”
Nghe Lâm Sơ nhướn mày, gì, chờ tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-70-the-gioi-lu-lut-20.html.]
Vương Duệ ngừng một chút, khóe môi cong lên nụ châm biếm.
“Trước đây vật tư chính phủ thả xuống đều do trợ lý Ngô giao cho hai thằng em họ là Giang Đại, Giang Nhị phụ trách.”
“Trợ lý Ngô tận thế theo thị trưởng Lý mấy năm, luôn là trợ thủ đắc lực của thị trưởng.”
“Sau tận thế cũng kéo theo hai thằng em họ việc bên cạnh.”
“Mọi tuy ưa gì Giang Đại, Giang Nhị, nhưng Trợ lý Ngô là nên cũng ai phản đối.”
“Không ngờ bọn chúng thể lòng lang sói đến !”
Nói đến đây, giọng từ châm biếm chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.
Hai giây , mới nhận đang thuật chuyện cho Lâm Sơ, vội điều chỉnh cảm xúc tiếp: “Hôm cô nhắc , báo với thị trưởng Lý. Thị trưởng bảo đợi trợ lý Ngô khỏe từ từ điều tra.”
“Không ngờ bác sĩ Lưu đến căn cứ 1 mới chính phủ thực tế cấp cho căn cứ chúng bao nhiêu vật tư.”
Nghe đến đây Lâm Sơ hiểu.
Trước giờ họ Giang Đại, Giang Nhị che mắt, bác sĩ Lưu đích đến căn cứ 1, vô tình lượng vật tư chính phủ cấp, cuối cùng vạch trần lời dối của hai em đó.
Còn trợ lý Ngô tham gia … vẫn rõ.
“Các định xử lý thế nào?”
Nghe cô hỏi, mặt Vương Duệ hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Hôm nay chính phủ thả vật tư mới.”
“Trước đây đều do trợ lý Ngô phụ trách, giờ thương, hai em Giang Đại, Giang Nhị sợ mất bát cơm, chạy đến tìm thị trưởng .”
“Ý thị trưởng là cứ để chúng .”
“Muốn bắt thì bắt tận tay.”
Nghe kế hoạch của đối phương, Lâm Sơ gật đầu.
Nếu là cô, cô cũng sẽ .
Bắt quả tang, tang chứng vật chứng đều , xem hai em đó còn chối cãi kiểu gì.
Có lẽ còn tức chuyện Giang Đại Giang Nhị, xong những điều mà mặt Vương Duệ vẫn còn u ám.
“Đội trưởng Vương đến tìm chắc chỉ vì chuyện Giang Đại, Giang Nhị nhỉ?”
Tiếng của Lâm Sơ kéo Vương Duệ khỏi dòng suy nghĩ.
Anh ngạc nhiên cô.
“Bác sĩ Lâm, cô đúng là thần, tìm cô quả thật còn việc khác, cô đoán ?”
Lâm Sơ chỉ .
Nếu chỉ vì chuyện Giang Đại, Giang Nhị thì đáng để Vương Duệ đích chạy một chuyến.
Chắc chắn việc quan trọng hơn cần tìm cô.
Thấy Lâm Sơ , Vương Duệ cũng hỏi tiếp, chỉ lấy từ túi quần một phong bì đưa cho cô.
“Đây là tài liệu bác sĩ Lưu chúng mang về từ căn cứ 1, ông bảo đưa cho cô xem.”
Nghe là tài liệu từ căn cứ 1, Lâm Sơ ngẩn .
Cô còn đồng ý gia nhập căn cứ họ, loại tài liệu thế … cứ thế đưa cô xem?
Thấy cô do dự, Vương Duệ cũng là thông minh, lập tức đoán cô nghĩ gì.
“Cô yên tâm, tài liệu là vì cô chữa khỏi cho trợ lý Ngô, bác sĩ Lưu đặc biệt dặn đưa cho cô xem.”
Liên quan đến trợ lý Ngô?
Vậy chắc chắn là liên quan đến con cá đen lớn .
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ do dự nữa, nhận lấy tài liệu, mở ngay mặt Vương Duệ.
Bên trong là vài tấm ảnh và mấy trang giấy.
Nhìn thấy nội dung trong ảnh, dù từng thấy nhiều thứ kinh khủng, ánh mắt Lâm Sơ vẫn khẽ mở lớn.