Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 81: Thế giới lũ lụt (31)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 02:51:01
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nơi họ sắp hạ cánh là một mảnh đất rộng lớn. 

Mảnh đất vốn là một ngọn núi. 

ngọn núi khác với những ngọn núi thường thấy. 

Đây là một ngọn núi đỉnh bằng. 

Phần đỉnh gần như chẳng khác gì đồng bằng. 

Vách đá gần như dựng vuông góc với mặt đất. 

Giờ đây trông nó như một khối đậu phụ vuông vức nổi lềnh bềnh mặt nước. 

Căn cứ 1 xây dựng ngay đỉnh núi như

Lâm Sơ thừa nhận, đây chính là vị trí lý tưởng nhất để căn cứ sống sót khi lũ lụt bùng phát. 

Khi nước lũ nhấn chìm hàng loạt vùng đất, ngọn núi cao mà bằng phẳng trở thành nơi trú ẩn tuyệt vời nhất cho loài .

Nhìn từ cao, phía tây căn cứ 1 là những tòa nhà cao thấp khác , kiến trúc mỗi nơi một vẻ, chắc là khách sạn và homestay vốn của khu nghỉ dưỡng. 

Phía đông trung tâm là một dãy nhà tự xây mới tinh, xếp ngay ngắn, chắc đến vài trăm căn. 

Xa hơn về phía đông là khu lều trại. 

Tuy lều lớn nhưng qua cũng khá sạch sẽ ngăn nắp. 

Tất cả đang dần quy củ.

Khi trực thăng hạ thấp, Lâm Sơ ước chừng mặt nước hiện tại cách đỉnh núi bằng phẳng 50 mét, tương đương 18 tầng lầu. 

Trên vách đá trơ trọi những vòng vết nước màu vàng nâu do ngâm lâu ngày, vòng nối vòng , giống như vết cà phê còn thành cốc khi uống. 

Có lẽ thấy Lâm Sơ đang quan sát vách đá, đàn ông đưa họ về – Hạ Chính Dương – lên tiếng giới thiệu: “Ba tháng đầu, mực nước từng dâng cao đến tận vòng vàng cao nhất .” 

Lâm Sơ theo hướng chỉ, vị trí đó cách mặt đất hiện tại 20 mét.

“Nếu ba tháng mưa vẫn ngừng, căn cứ 1 bây giờ cũng nhấn chìm .” 

Nói câu , giọng bình thản, nhưng Lâm Sơ vẫn cảm nhận chút sợ hãi còn sót và cả may mắn. 

“Ông trời đúng là… dồn chúng đường c.h.ế.t, nhưng cuối cùng cũng để cho chúng một lối sống.”

“Đôi khi thật sự cảm kích oán hận nữa.”

Người câu là trợ lý Ngô, đang chống ngoài cửa sổ. 

Giờ phút , vẻ mặt nhàn nhạt, so với sự uể oải ban nãy thì thêm vài phần thấu sinh tử. 

Lâm Sơ của thế giới , trải qua sáu tháng đầu của họ, nên thể đồng cảm. Lúc cô cũng gì. 

Ngược Bạch Vi đột nhiên mở miệng: “Điều tồi tệ nhất cũng trải qua , còn gì sợ nữa.” 

Trực thăng từ từ hạ cánh xuống bãi đáp của căn cứ 1. 

Bạch Vi lấy xe lăn của trợ lý Ngô, còn thì Hạ Chính Dương bế xuống máy bay. 

Xuống máy bay xong, Bạch Vi đẩy xe lăn, ba theo Hạ Chính Dương về phía một chiếc xe điện đón tiếp cách đó xa. 

“Nơi vốn là khu nghỉ dưỡng, xe điện kiểu nhiều, giờ căn cứ dùng xe buýt nội bộ hết.” 

Hạ Chính Dương giới thiệu, cả ba chỉ gật đầu cho lệ. 

Thấy chỉ : “ dẫn ăn trưa .” 

Họ khởi hành gần trưa nên ăn gì. Giờ là một giờ chiều, đúng giờ cơm. 

Xe điện dừng một tòa nhà lớn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-81-the-gioi-lu-lut-31.html.]

Bên ngoài bức tường đá lớn, tường khắc lõm tên khách sạn: Khách sạn Phạm Hy. 

Vì căn cứ 1 ở vị trí cao, ngay cả khi mực nước cao nhất, các công trình núi cũng ngập. 

Giờ đây vẫn giữ nguyên vẻ ngoài cao cấp và đầy đủ chức năng. 

“Khách sạn Phạm Hy là khách sạn lớn nhất khu nghỉ dưỡng. Sau khi chúng chính thức tiếp quản, cải tạo thành khu hành chính và viện nghiên cứu.” 

“Ngày thường việc, ăn uống, ở đều ở đây hết, tiện.” 

Lời giới thiệu của Hạ Chính Dương khiến Lâm Sơ thêm vài bố cục khách sạn. 

Quy mô khách sạn vốn lớn, chia thành hai tòa hai bên đường. 

Thấy cô sang bên đường, Hạ Chính Dương lập tức

, bên là trung tâm nghiên cứu mà lát nữa chúng sẽ đến, nhưng cần qua đường, hai tòa đường hầm ngầm nối .” 

Bốn bước sảnh lớn, vẫn lộng lẫy xa hoa như xưa. 

Hạ Chính Dương dẫn họ thẳng đến nhà ăn tầng một. 

Giờ cơm qua, trong nhà ăn chỉ lác đác vài

Hạ Chính Dương chào hỏi mấy quen dẫn ba họ tới quầy nhận cơm. 

Nhìn nhà ăn mặt, Lâm Sơ như trở thời sinh viên. 

Chỉ khác là hiện tại chỉ một ô cửa sổ duy nhất, cũng chọn món. 

Đến cửa sổ, Hạ Chính Dương rút thẻ quẹt một cái, dì bên trong liền đưa một khay cơm: một củ khoai tây, một nắm cơm to bằng nắm tay, một ít rau xanh, một phần trứng xào cà chua, và một miếng thịt hộp. 

Anh quẹt tiếp ba nữa để ba họ nhận khay. 

“Phong phú thật.” Trợ lý Ngô nhịn nhếch mép. 

Hạ Chính Dương gật đầu: “Cũng chỉ chúng mới ăn thế thôi, bên ngoài một bữa ăn nhiều .” 

“Người ngoài ? Ý là những trong căn cứ nhưng ở trong khách sạn Phàm Hy?”

Hạ Chính Dương gật đầu. 

Thực phẩm hiện giờ khan hiếm, tuy căn cứ 1 xây dựng chuỗi sản xuất lương thực quy mô lớn, nhưng với tư cách căn cứ chính phủ 1, năng lực lớn thì trách nhiệm cũng lớn. 

Lương thực của họ chỉ nuôi 300 nghìn trong căn cứ, còn định kỳ tiếp tế cho các căn cứ vệ tinh phụ thuộc. 

Mỗi bữa ăn no lắm , thêm chút đạm động vật thì đúng là thịnh soạn. 

Lâm Sơ ăn uống vốn kén chọn. 

Dù bữa là bữa bình thường nhất kể từ khi cô thế giới nhiệm vụ, cô vẫn ăn sạch sẽ nghiêm túc. 

Bốn đặt khay rỗng giỏ thu hồi theo Hạ Chính Dương lên lầu. 

Khách sạn tổng cộng 20 tầng. 

Họ bước thang máy. 

Lâm Sơ tinh mắt phát hiện nút 1-6 tầng đều xám xịt. 

Hạ Chính Dương thấy cô chú ý, giải thích: 

“Trên núi hai trạm phát điện: một bằng sức gió, một bằng năng lượng mặt trời. Giờ vẫn hoạt động .”

“Chỉ là dân tăng, phía đông xây thêm 500 dãy nhà, điện đủ, nên tầng 6 trở xuống bộ.”

Lâm Sơ công nhận, căn cứ 1 quả thật thiện. 

So với cảnh khắc khổ ở căn cứ đồi núi nhỏ, nơi gần như tiệm cận cuộc sống tận thế.

Loading...