12.
Ngày hôm  trời  sáng,  gượng dậy,  đến quân doanh gặp  một , cho dù là chết,  cũng  c.h.ế.t một cách rõ ràng.
   đến  cổng thành,   ngây . Chỉ  một đêm, bên ngoài cổng thành   thêm một ngôi mộ mới.
Không  bia mộ, chỉ cắm một tấm bia gỗ phía , bên  khắc một hàng chữ bằng dao: Máu của nam nhi Tạ gia,  vấy bẩn bụi trần vô tội.
Trước ngôi mộ, yên lặng đặt một chiếc giày thêu cung đình màu đỏ  bạc màu vì  giặt. Đó là chiếc giày   mất ở Ngự Hoa viên khi sáu tuổi.
Dòng thác ký ức ngay lập tức nhấn chìm .
Đêm tuyết mười một năm  khi gia tộc Tạ gia  buộc tội,  lâm  thảm cảnh, lén bỏ trốn khỏi yến tiệc trong cung.
Một tiểu ăn mày khắp  dơ bẩn bò  từ cửa hang chó,    rằng nhét  tay  nửa miếng bánh khô cứng. Hắn khản giọng : “Chạy mau, đừng  đầu !”
Khi đó  sợ hãi, ném bánh  bỏ chạy, nhưng lúc  ,  thấy   Cấm Vệ quân đuổi theo đá lật ngã xuống đất.
Hóa  là , duyên phận tiền kiếp của chúng   bắt đầu từ khi đó.
Gió tuyết mờ mắt,  ngẩng đầu lên, trong hư ảo, Tạ Dự An  bất động ở đó, đang lẳng lặng  .
13.
Trong ba ngày nay,  cầu xin  gặp mặt, đều  cự tuyệt ngoài cửa. Đại trướng soái gần ngay  mắt,  như cách một hào sâu.
Ngày thứ tư, trời  sáng, Lâm thái y xách hòm thuốc, lén lút như một tên trộm mà   lều của . Khuôn mặt  trắng như giấy, môi cũng run lẩy bẩy: “Công chúa, Người mau nghĩ cách . Phò mã…  , tướng quân đêm qua ho  m.á.u ngất , mạch tượng   dấu hiệu hồi quang phản chiếu.”
“Những năm nay,    vẫn luôn dùng thuốc để kéo dài sinh mệnh ?”
“Là thuốc thì  ba phần độc!” Lâm thái y dậm chân, mặt đầy đắng chát: “Vết thương cũ  lành, tâm mạch  thêm tổn thương mới, giờ tâm mạch đều tổn thương,  là dấu hiệu đèn cạn dầu .”
Ta như phát điên xông đến đại trướng soái, trong đầu  còn gì khác, chỉ  một suy nghĩ,   gặp .
Trong đại trướng truyền đến một tiếng đồ sứ vỡ nát thanh thúy, ngay  đó là một tràng ho kìm nén đến tột cùng, dường như  ho bật cả lá phổi  ngoài.
Tạ Dự An đang   ngọn đèn cô độc đó. Hắn mặc trung y mỏng manh màu trắng,  hình gầy gò đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-tro-dem-huong-am-tham-den/chap-5.html.]
Trong tiếng gió,  mơ hồ  thấy những lời thì thầm vỡ vụn của , lặp  lặp , như  ma nhập: “Thẩm Lan… Thẩm Lan… Ta  hứa với nàng, sẽ bảo vệ nàng  chu …”
Thẩm Lan, là tên mẫu  ruột của . Hóa ,   sớm   thế của ,  sớm     nữ nhi của Tô gia.   vẫn  hủy hoại gia đình hiện tại của .
Có  vì   thể phân biệt  ?
Không phân biệt  Tô Quý phi  nuôi dưỡng  mười mấy năm, rốt cuộc là thật lòng yêu thương ,  chỉ coi  là một quân cờ trong cuộc tranh đấu quyền lực?
Quyền thế ngút trời của Tô gia và mối huyết hải thâm thù của Tạ gia, trong lòng   thắt thành một nút chết.
Và , chính là trung tâm của cái nút thắt đó.
14.
Nước mắt  thể kìm  nữa, nóng hổi rơi xuống, ngay lập tức kết thành tuyết sương  khuôn mặt lạnh lẽo. Ta  và vươn tay, dùng sức đập  lớp vải trướng dày: “Tạ Dự An! Tạ Dự An, mở cửa!”
Bóng  bên trong lều đột ngột cứng đờ,  đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm đó xuyên qua tấm rèm lều, xuyên qua gió tuyết ngập trời, và va chạm dữ dội với ánh mắt của .
Ánh mắt đó,  kinh ngạc,  đau khổ,  giằng xé, và còn  một nỗi tình cảm sâu đậm mà   thể hiểu.
Sau một khoảnh khắc tĩnh mịch đáng sợ,  từ từ  dậy,  đến bên tấm rướng. Ta nghĩ  sẽ kéo rèm  cho .   chỉ vươn tay, mặt  chút biểu cảm, từ từ kéo  tấm rèm ở lỗ thông gió.
Sáng hôm , trời  hửng sáng,  binh của Tạ Dự An  đến truyền lời: “Thống soái  lệnh, nữ quyến Tô gia   trông chừng cẩn thận, ba ngày  sẽ trục xuất về kinh!”
Ta sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên một cơn vui sướng tột độ. Hắn  mềm lòng. Cuối cùng  vẫn  đành lòng để   long đong lận đận bên ngoài. Có thể   xin chiếu chỉ với Phụ hoàng lòng  sắt đá   cần .
Ta lập tức bắt đầu thu dọn hành trang, lòng  về như tên bắn.  khi  xách hành lý  đến cổng quân doanh,  phát hiện cánh cổng nặng nề   khóa chặt từ bên trong.
Và binh lính canh gác,   từ lúc nào    bằng những tử sĩ trung thành nhất của Tạ Dự An, họ mặt  chút biểu cảm, như những tượng sắt.
Liễu Thất  bên cổng, thấy  đến,  đưa cho  một tờ giấy. Trên đó chỉ  một câu, nhưng nét chữ  mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào, gần như  rạch thủng cả tờ giấy: [Hắn hạ lệnh, Người   .]
Ta sững ,  bộ m.á.u huyết dường như ngưng đọng  trong khoảnh khắc . Hóa ,   để  .
Ngay lúc  đang thất hồn lạc phách, tấm rèm lều    hất mạnh lên. Tạ Dự An  ngược sáng ở cửa,  hình  gió tuyết phác họa càng thêm lạnh lẽo. Hắn   một lời,  thẳng đến  mặt , nặng nề đặt một bát thuốc thang còn bốc  nóng lên bàn.
Trạm Én Đêm
Hắn   , chỉ dùng một giọng  lạnh lùng,  cho phép nghi ngờ mà : “Uống nó .”