15.
Ánh mắt  đỏ ngầu gần như  rỉ máu.   mệt , thật sự quá mệt.
Từ khi  phong  Công chúa, đến khi   giam lỏng trong quân doanh, mỗi ngày  đều sống  mũi dao. Bây giờ,  chỉ  ngủ một giấc.
Chiếc túi hương cũ nát   siết chặt trong lòng bàn tay, xuyên qua lớp vải, nửa miếng ngọc gãy  cấn  lòng bàn tay  đau nhói.
 đêm hôm , Trần ma ma bên cạnh mẫu phi  liều c.h.ế.t lẻn  quân doanh, trao nó cho . Bà  , Quý phi nương nương đột ngột phát bệnh nặng  mất, trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm tên gọi lúc nhỏ của .
Trạm Én Đêm
Ta run rẩy tay mở túi hương, bên trong ngoài một bức thư, còn  nửa miếng ngọc . Nét chữ  thư run rẩy  thành hình, giống như cơ thể sắp c.h.ế.t của .
[Chiêu Chiêu, mẫu  quả thật  dã tâm, nhưng từ tiếng “mẫu ” đầu tiên con  gọi , mẫu    thể buông tay  nữa.]
Ta ôm túi hương, vùi mặt  đầu gối,  suốt cả một đêm. Hóa , nữ nhân mà   hận suốt nửa đời, cũng  từng thật lòng yêu .
Tội chứng của Tô gia, mối huyết hải thâm thù của Tạ gia, như một ngọn núi đè nặng lên  , cũng đè nặng lên  Tạ Dự An.
Khi trời sáng,  lau khô nước mắt,  một bức thư tuyệt mệnh cho .
[Tạ Dự An,   Tô gia nhận hết tội , nhưng xin ngươi hãy nhớ, Tống Chiêu Ly ,  từng hại một ai của Tạ gia.]
Sau đó,  một    khỏi quân doanh,   sâu trong tuyết trắng ngập trời. Ta   sẽ đến, một  kiêu ngạo như , tuyệt đối  cho phép “chiến lợi phẩm” của  đào thoát theo cách .
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đất trời chỉ còn  một mảng trắng xóa. Ta cuối cùng cũng  chống đỡ nổi, ngã quỵ trong một đình hoang, ý thức dần dần mờ nhạt.
Trong hư ảo,   thấy một bóng  đen cưỡi ngựa phi như điên đến. Hắn lăn xuống ngựa, loạng choạng lao đến bên cạnh , ôm chặt   lòng, hét lên khản giọng: “Chiêu Ly!”
Đó là  đầu tiên   thấy  gọi tên  như . Không  là “Công chúa” lạnh lùng,   là “Người” xa cách, mà là “Chiêu Ly.”
Ta gắng sức mở mắt,   với  một cái, nhưng trong cổ họng  dâng lên một vị ngọt tanh, ho  vài vệt máu: “Chàng… cuối cùng cũng chịu   .”
Khi  c.h.ế.t trong vòng tay , trời  lờ mờ sáng. Hắn ôm lấy cơ thể lạnh băng của ,  hề nhúc nhích, cho đến khi hai tay  đông cứng tím tái.
Ba ngày ,  đích  chôn cất   một sườn đồi hướng về phía Mặt trời ở bên ngoài Nhạn Môn Quan.
Hắn đắp mộ cho , từng nét từng nét, khắc lên [Mộ của Đại Tề trưởng công chúa Tống Chiêu Ly.]
Sáng sớm ngày hôm , các tướng sĩ biên quan phát hiện đại trướng soái  còn một ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-tro-dem-huong-am-tham-den/chap-6.html.]
Trên án, chỉ để  một giấy từ quan.
Trên giấy : [Hạ thần Tạ Dự An, xin  trả xác về chốn đồng hoang, vĩnh viễn trấn giữ ngôi mộ cô độc.]
Hắn cứ thế biến mất nơi biên thùy đầy tuyết,  còn ai  tung tích.
Gió tuyết chôn vùi thi cốt của , cũng chôn vùi phần đời còn  của .
Ta cứ ngỡ, đây chính là kết thúc của câu chuyện của chúng .
Linh hồn  cam lòng của , tận mắt chứng kiến tất cả những gì    vì .
Nhìn  chỉ  một đêm mà đầu bạc trắng, canh giữ ngôi mộ cô độc của , ngày  ngày lau chùi bia mộ. Cho đến khi luồng khí lạnh buốt xương  dần dần rút , một cảm giác quen thuộc, đến từ sâu thẳm linh hồn, bao bọc lấy .
Ta đột nhiên mở trừng mắt, trở thành một linh hồn  thể  thấy , nhưng  thể chạm  .
16. Góc Nhìn Của Tạ Dư An
Trời  sáng,   tỉnh giấc. Trong lều vẫn còn lưu  mùi tro giấy cháy, lạnh lẽo như hầm băng.
Chính tay   châm lửa. Những tội chứng còn  của Tô gia, những thứ đủ để khiến một thế tộc trăm năm tan thành tro bụi, đều   từng cuốn, từng trang ném  trong lư hương.
Khoảnh khắc đó, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện,  dường như  thấy Tống Chiêu Ly. Nàng  đối diện ngọn lửa, ánh mắt trong suốt và bi thương, nhẹ giọng  với : “Chàng cuối cùng cũng chịu   .”
Ta nhắm chặt mắt, mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi  thể kiểm soát mà tuôn rơi, vị mặn chát thấm  khóe môi.
Ngoài lều, Liễu Thất quỳ một gối, hai tay nâng một chiếc đại sam màu đen.
Đó là áo ngoài Tống Chiêu Ly  bao giờ rời , lúc   đó đọng  một mảng lớn m.á.u đỏ sẫm, là dấu vết cuối cùng nàng để   cõi đời .
Giọng  khàn đặc  giống của chính : “Ngày mai lên đường, đưa Công chúa về kinh.”
Liễu Thất dập đầu tuân lệnh.
Ta vì cái gọi là báo thù, đích  đốt từ đường họ Tô, hủy hoại ngôi nhà duy nhất của nàng. Một vị ngọt tanh dâng lên cổ họng,  gần như   vững.
Lúc , rèm lều  một bàn tay lặng lẽ vén lên, Triệu thống lĩnh một  quân trang, lặng lẽ  ở cửa. Hắn dùng ánh mắt phức tạp  , giọng  đè xuống cực thấp: “Bệ hạ  mật chỉ, nếu  đốt tội chứng, sẽ… c.h.é.m g.i.ế.c tại chỗ.”
Hắn thở dài một tiếng, chắp tay với : “ ,  xem xem tướng quân cuối cùng  thể   bao xa!” Nói xong,  lui  ngoài, như thể  từng xuất hiện.
Đêm đó,  một   đến mộ của Tống Chiêu Ly.