Nội ứng, gián điệp, thanh kiếm mất tích. Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch,   hiểu .
Ta đích  dẫn một đội  vệ, một  bạch y, lặng lẽ hòa   tuyết.
Cuộc phục kích diễn  gọn gàng, nhưng   chúng  kéo  từ  giếng,  là một  Hán mặc y phục Bắc Nhung. Ta nhận  vết sẹo  mặt , là   từng liên lạc với tàn dư Tô Cẩn.
Hắn  đè xuống tuyết,   nanh ác nhổ một búng m.á.u  : “Thằng nhãi họ Tạ! Ngươi ngày ngày canh giữ một cái mộ  chết, quân tâm sớm  tan rã ! Giờ Tý đêm nay, chúng  sẽ trong ứng ngoài hợp, một mồi lửa đốt sạch kho lương của Nhạn Môn các ngươi!”
Lòng  chợt thắt , đang định tra xét thêm, một  hình nhỏ bé đầy bùn đất đột nhiên từ đống tuyết bên cạnh bò .
Là Tiểu Mãn.
Hắn trong lòng siết chặt Đoạn Vân kiếm của , như ôm báu vật quý giá nhất thế gian, giọng  run rẩy  thành hình: “Tướng quân…   họ  chuyện ở  núi nghĩa trang! Bọn chúng  lợi dụng lúc   thắp hương cho Công chúa, đánh sập kho vũ khí!”
Trong đầu  nổ một tiếng “ầm”. Nghĩa trang  sớm hoang phế, chỉ  Tiểu Mãn  cha  , thường xuyên đến đó nhặt củi khô để sưởi ấm.
Hóa   lấy kiếm của , chỉ để phòng  và lấy dũng khí trong núi hoang đồng vắng, nhưng trớ trêu ,  đụng  âm mưu tày trời .
Đêm đó,  tương kế tựu kế.
Bên ngoài  phô trương thanh thế phái trọng binh canh giữ kho vũ khí, thực tế  đích  dẫn một đội tử sĩ, mai phục xung quanh kho lương tưởng chừng như trống rỗng.
Giờ Tý  qua, quả nhiên ánh lửa lóe lên ở xa, mấy chục cái bóng đen như quỷ mị tiếp cận kho lương.
Ta rút kiếm  khỏi vỏ. Một tiếng kiếm kêu trong trẻo xé toạc màn đêm, Đoạn Vân Kiếm một  nữa xuất vỏ, cuối cùng cũng uống m.á.u kẻ thù.
Trong trận hỗn chiến,  liếc thấy Tiểu Mãn cũng cầm một thanh d.a.o găm phòng , xông  địch trận, liều c.h.ế.t cứu một lính gác đang  vây hãm.
Nhạn Môn Quan trở  bình yên, Triệu thống lĩnh   thêm lời nào nữa. Tiểu Mãn cũng trở thành  vệ của ,  rời  nửa bước.
21.
Sương sớm Thanh Minh  tan, năm nay,  như thường lệ mang rượu  tảo mộ.
Đêm qua gió tuyết  đến, cả núi một màu trắng muốt.
Duy chỉ  một vùng  mộ Chiêu Ly, tuyết tan chảy một chút,   một gốc hồng mai đ.â.m chồi nảy lộc,  cành cây trơ trọi cô độc đó, nở mấy đóa hoa màu huyết sắc.
Trạm Én Đêm
Ta sững sờ tại chỗ, vò rượu trong tay suýt nữa trượt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tan-tro-dem-huong-am-tham-den/chap-9.html.]
Phía  truyền đến tiếng gậy chống xuống đất, Lâm thái y đang theo quân để trị liệu cho  run rẩy bước tới, thuận theo ánh mắt của  mà , cũng hít  một ngụm khí lạnh.
“Kỳ lạ , kỳ lạ !” Ông   hai vòng quanh gốc mai, trong đôi mắt mờ đục đầy kinh ngạc: “Bắc Cảnh lạnh giá khắc nghiệt, nơi   càng lạnh buốt, cây mai khó lòng sống sót… trừ phi,   dùng rượu mạnh sưởi ấm đất, năm  qua năm khác, mới  thể nuôi dưỡng  tia hy vọng .”
Lời  của ông  như một tiếng sét giáng xuống, nổ tung trong đầu .
Ta ngây . Mười năm. Đã trọn mười năm .
Mỗi khi đến ngày giỗ của Chiêu Ly và Tiết Thanh minh,  đều mang rượu đế mạnh nhất đến đây. Khi tế thì rưới một chén, phần còn , đều rưới hết lên đất xung quanh mộ phần của nàng.
Ta cứ ngỡ, rưới xuống là lòng hận đốt cháy tim gan của , là mối thù  bao giờ tắt. Ta hận vùng đất đóng băng   chôn vùi phong hoa của nàng, hận thế đạo   để nàng chịu chết.
Ta dùng rượu , ngày ngày đêm đêm đốt cháy vùng đất , như thể  như  là  thể để nàng  Cửu Tuyền, cảm nhận  tấm lòng mười năm  nguôi lạnh của .
 hóa , vô tình giữa dòng đời,   dùng rượu hận, nuôi dưỡng  một đóa hoa tình.
Chiêu Ly,  chăng nàng dùng cách  để  với , sự hận thù dù sâu đậm đến , cuối cùng cũng sẽ  thời gian đối đãi một cách dịu dàng?
Ba ngày , chiếu chỉ từ kinh thành phi ngựa nhanh đến quân doanh.
Tiểu Mãn vì   phá địch  liều  bảo vệ lá cờ,  đặc cách cho phép  Nhân Dục Đường ở Kinh đô để học chữ. Người   bảo đảm, là Triệu thống lĩnh  trở thành cánh tay đắc lực nhất của .
Ta đích  giao thánh chỉ  tay ,  kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, nửa ngày    một lời, chỉ  cúi đầu dập đầu với .
Ta kéo  dậy, chỉ  một câu: “Đi kinh thành, học hành tử tế, học cách an bang định quốc.”
Đêm  khi  ,  thấy  một   xổm  mộ Chiêu Ly.
Trời  tối,  thắp một chiếc đèn lồng chống gió nhỏ. Hắn từ trong lòng lấy  một miếng bia gỗ   nhặt ở , dùng một mẩu than bút, xiêu xiêu vẹo vẹo  xuống hai chữ [Chiêu Ly].
Viết xong,   ở bên cạnh tên, cố gắng vẽ một đóa hoa hồng nhỏ. Hắn cẩn thận cắm tấm bia gỗ bên cạnh gốc mai, nhẹ giọng .
“Cháu   vẽ gì khác, chỉ vẽ một đóa hoa bầu bạn cùng . Người yên tâm, cháu đến kinh thành, sẽ học hành thật ,   bảo vệ tướng quân, giống như Ngài bảo vệ  .” Nói xong,  nặng nề cúi đầu,   lưng bước .
Ta  trong bóng tối  lâu, đợi   xa, mới bước tới.
22.
Trở  đại trướng,  từ trong túi áo kín lấy  một miếng ngọc bội.