Quý Kinh mắt hoe đỏ, đầu : “Đại nhân tỉnh nhiều , nhưng mỗi đều lâu…”
Sứ giả hiểu , đây là gây nội loạn, nên mới tung tin ngoài, Từ Hoán khỏi bệnh.
Có thể hiểu , nếu đổi là Lương vương đột nhiên lâm bệnh, họ cũng sẽ như .
Sứ giả hỏi thêm vài câu, thấy sơ hở gì, trong lòng tin năm sáu phần, Quý Kinh mời đến nơi khác dùng , cũng liền đồng ý.
Ra khỏi chính viện, sứ giả thấy hộ vệ đang chặn một thiếu niên.
“Đại nhân của chúng việc, rảnh gặp ngài.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Tam tiểu thư đang bận, ngài mời trở về !”
Thấy họ , thiếu niên ngẩng đầu .
Sứ giả cảm thấy mắt lóa một cái, trong lòng khỏi sinh khó chịu.
“Đây là ai?” Hắn vui hỏi.
Quý Kinh và Kim Lộc còn kịp trả lời, Từ Ngâm từ trong , bước nhanh qua, thấp giọng : “Yến Nhị công tử, chúng ở đây việc, lát nữa chuyện ?”
Thiếu niên và thiếu nữ tuổi tác tương đương, dung mạo vô cùng xứng đôi, chung một chỗ thật sự là cảnh ý vui, sứ giả càng thêm chướng mắt, giành hỏi: “Từ Tam tiểu thư, vị là…”
Từ Ngâm mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, xoay cúi đầu trả lời: “Quý sứ, đây là Yến Nhị công tử, đang khách trong phủ.”
Thiếu niên trong mắt lộ địch ý, cố ý vô tình tiến lên nửa bước, che khuất một nửa nàng, hành lễ : “Tại hạ Yến Nhị, vị đại nhân chính là quý sứ của Lương vương ? Đa tạ ngài đến thăm bệnh, tại hạ mặt Từ đại nhân cảm tạ.”
Sứ giả sắc mặt trầm xuống, cũng trả lời, chỉ hỏi Quý Kinh: “Đây là ai ? Sao thể đại diện cho Từ thứ sử? Chư vị cũng giới thiệu một chút ?”
Quý Kinh vẻ mặt khó xử, : “Đại nhân, đây là khách trong phủ chúng , đại nhân chúng từng dặn dò, thật sự là… Ngài cần để ý, mời đến sảnh ngoài một lát !”
Nói xong, trầm mặt xuống với thiếu niên: “Yến Nhị công tử, hôm nay chính sự, đừng quấn lấy tam tiểu thư nữa, việc gì ngày mai hãy , ?”
Hắn , cung kính bẩm báo với sứ giả: “Đại nhân, mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-104.html.]
Sứ giả ánh mắt lướt qua mặt thiếu niên, như hiểu điều gì, khinh miệt một tiếng.
Từ Hoán con trai, luôn tìm rể cho con gái, e rằng đây là một ứng cử viên? Nhìn xem, trong phủ ai đối xử với , xem chỉ là một đối tượng tìm vội. Từ Hoán một đời hùng, nay như trời chiều xế bóng, cùng đường đến mức , thật là đáng thương đáng tiếc!
Sứ giả .
Yến Lăng cuối cùng cũng hỏi : “Các đang gì ? Từ đại nhân khỏe ?”
Từ Ngâm thu vẻ mặt: “Như thấy, tự đến kiểm tra đấy.”
“Ồ,” Yến Lăng hiểu , “Đó là của Ngô Tử Kính?”
Từ Ngâm .
“Các định tỏ yếu thế ?” Yến Lăng nhíu mày, “Cách ?”
“Được thử sẽ .” Từ Ngâm nhiều, liền trở .
Trong phòng, Từ Hoán dậy, đang sự giúp đỡ của Hoàng đại phu, lau lớp thuốc nước mặt.
Ông trong gương, hài lòng : “Đại phu tay nghề thật cao!”
Nhìn sắc mặt vàng như nến , thật giống như bệnh nặng sắp chết.
Hoàng đại phu hắc hắc : “Đại nhân quá khen, chỉ là chút tài mọn thôi.”
Từ Hoán hỏi: “Nghe nhà của Hoàng đại phu ở Ung Thành?”
Hoàng đại phu đáp , vẻ mặt mong chờ ông.
Từ Hoán gật gật đầu, : “Vài ngày nữa, chúng sẽ Ung Thành, nhân cơ hội , sẽ đón nhà của Hoàng đại phu về.”
Hoàng đại phu vui mừng khôn xiết, ân cần : “ sẽ cho đại nhân một bình thuốc viên nữa, là bí phương gia truyền của tổ sư chúng , thích hợp nhất để điều dưỡng hàng ngày.”
“Vất vả cho Hoàng đại phu .” Từ Hoán mỉm .
Hoàng đại phu ngoài, Từ Ngâm trò chuyện với phụ một lúc, Quý Kinh cuối cùng cũng trở về.