Cũng điều đấy! Nam Nguyên dù kinh doanh đến , cũng chỉ là một châu phủ nhỏ bé, thể là đối thủ của ba mươi vạn tinh binh Đại Lương? Sớm đưa con gái đến, chừng còn thể chiếm một danh phận .
Dĩ nhiên, những lời Đức Huệ ông chủ sẽ , bà Ngô Tử Kính lo lắng nhất chính là Nam Nguyên, để ông cho rằng việc nhà họ Từ đưa con gái đến là công lao của , chẳng hơn ?
Ngô Tử Kính quả nhiên nghĩ như , liên tục cảm tạ bà : “Điều lo lắng nhất chính là Nam Nguyên, Từ Hoán là ốm đau, nhưng ai là mưu kế . Không ngờ trưởng tỷ tay, việc giải quyết dễ dàng. Trưởng tỷ thật là phúc tinh của , một trưởng tỷ, thể địch mười vạn tinh binh!”
Bị ông tâng bốc như , Đức Huệ ông chủ khỏi lâng lâng, kiều thanh : “Đại vương thật là quá khách sáo, là tỷ tỷ của ngươi, vì ngươi suy nghĩ, thì còn vì ai nữa?”
Đang , bên ngoài bỗng nhiên tiếng ồn ào. Hai , hai thiếu nữ còn đang , cãi .
Xảy chuyện gì ?
…
“Ngươi cái gì?” Từ Ngâm hai hàng lông mày dựng ngược, nghiêm mặt chằm chằm An Kỳ.
An Kỳ nàng dọa sợ, lắp bắp : “Từ, Từ Tam tiểu thư, ?”
Từ Ngâm hỏi: “Ngươi gì? Lặp nữa.”
An Kỳ tại nàng đột nhiên trở mặt, chỉ đành ngơ ngác lặp : “Ta , dù ngươi đến, cũng, cũng sẽ giữ một vị trí trắc phi…”
Từ Ngâm đột nhiên dậy.
Vì động tác quá mạnh, chiếc bàn ăn va một chút, đĩa chén bàn phát tiếng va chạm lanh lảnh.
Trong một khung cảnh như thế , các tiểu thư chuyện ăn uống đều nhỏ nhẹ lịch sự, bỗng nhiên một tiếng động mạnh, tức khắc thu hút sự chú ý của , ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-118.html.]
Trở thành tâm điểm chú ý, Từ Ngâm chút ngại ngùng nào, giọng ngược còn lớn hơn: “Ai trắc phi gì đó?”
An Kỳ nàng cho ngớ , cô vị Từ Tam tiểu thư cũng là bất đắc dĩ mới đến, tự nhiên trắc phi, nhưng mà, đến yến tiệc tuyển phi, lời thể thẳng mặt, chẳng là vả mặt chủ nhà ?
“Từ Tam tiểu thư…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lửa giận của Từ Ngâm tự nhiên nhắm cô, ánh mắt nàng quét qua yến tiệc, như thể bỗng nhiên nghĩ thông suốt điều gì, : “Khó trách, đến đón là quan viên của vương đình, mà là một ma ma hậu cung! Thật là nực , nực !”
Nàng nổi trận lôi đình, hô lên: “Trần ma ma! Trần ma ma đưa đến ? Ta gặp bà !”
Yến tiệc xảy chuyện như , v.ú già phụ trách vội vàng đến hỏi han.
“Từ Tam tiểu thư nguôi giận, nơi nào chiêu đãi chu đáo ạ?”
Từ Ngâm lạnh lùng : “Trần ma ma ở ? Ta lời hỏi bà .”
Trong phủ đang tổ chức yến tiệc, ai cũng việc của , Trần ma ma tự nhiên rảnh rỗi. Vú già tươi : “Trần ma ma việc khác , Từ Tam tiểu thư chuyện gì, với chúng cũng như thôi.”
“Được, với các ngươi.” Từ Ngâm thẳng đối phương, “Ta hỏi ngươi, đây là yến tiệc gì?”
Vú già hiểu nàng hỏi ý gì, đáp: “Thưa tam tiểu thư, đây là yến ngắm hoa do ông chủ của chúng tổ chức.”
Từ Ngâm lạnh: “Ta các ngươi trả lời cái ? Bề ngoài là yến ngắm hoa, nhưng thực chất là gì? Bao nhiêu tiểu thư trẻ tuổi, ai nấy trang điểm lộng lẫy, đây là ngắm hoa, là ngắm?”
Nàng hề kiêng dè, cứ thế mà hét lên, tất cả quý nữ bàn tiệc đều thấy, khỏi biến sắc.
Từ Tam tiểu thư ? Yến ngắm hoa chẳng là như thế ? Mọi trong lòng là , còn thẳng mặt ? Cái gì mà ngắm, tuy là sự thật, nhưng cũng quá khó !
Vú già khỏi nhíu mày. Mấy ngày qua, vị tiểu thư nào đến gặp ông chủ mà cẩn thận, dốc hết tâm tư để lấy lòng? Dù Nam Nguyên quan trọng nhất, nhưng cũng chỉ là một châu phủ nhỏ bé, nàng chỉ là con gái của một thứ sử, dám vô lễ như !