Tàng Châu - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-08-27 09:35:27
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lẽ Phương Dực mới ngoài hai mươi, tuổi cũng lớn lắm, nhưng khuôn mặt bà trông già nua, ít nhất cũng ngoài năm mươi.

Đó là vì, Phương Dực từ nhỏ mất cha, một nuôi khôn lớn, chịu ít khổ cực.

Phương mẫu lo lắng : “Sao ướt hết thế ? Mau lau , đừng để cảm lạnh.”

“Vâng ạ.”

Phương Dực nhà quần áo, thấy tiếng bên ngoài lải nhải hỏi: “Con mấy ngày nay, mời Hoàng đại phu về ? Đại nhân cứu ?”

Từ nơi khác trở về, Phương Dực thẳng đến phủ thứ sử, nên Phương mẫu cũng chuyện bệnh tình nguy kịch của Từ Hoán.

Phương Dực lòng rối bời, trả lời qua loa một câu: “Hoàng đại phu lát nữa mới đến, đại nhân trông cũng tệ lắm.”

Nghe , Phương mẫu yên tâm hơn một chút: “Không . Đại nhân đối với con ơn nặng như núi, nếu ngài , con học, cũng sẽ ngày hôm nay. A Dực, con báo đáp đại nhân cho thật .”

Phương Dực trả lời. Những lời đáp nhiều , từ khi còn là thiếu niên nhận sự giúp đỡ của phủ thứ sử, một một , đáp bao nhiêu lượt.

Phương mẫu hỏi: “Hai vị tiểu thư thế nào? Con thường xuyên đến thăm hỏi, các cô còn nhỏ, đột nhiên gặp chuyện như , trong lòng nhất định sợ hãi…”

Phương Dực bỗng nhiên bực bội.

Sợ? Người sợ hãi chính là ! Tốn bao nhiêu tâm tư bày một cái bẫy, vô duyên vô cớ thất bại. Hắn bây giờ nhớ thái độ của Quý Kinh, liền thể nào yên lòng .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Rốt cuộc họ ?

Vị Hoàng đại phu từng ngự y , chạng vạng tối mới tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-14.html.]

Ông quả thực chẩn đoán điều bất thường, : “Mạch của vị đại nhân ẩn chứa sự nguy hiểm, thoạt thì định, nhưng tinh huyết thiếu hụt nghiêm trọng, như thể mất một cách vô cớ. Lạ thật, lạ thật.”

Kiếp , khi vị Hoàng đại phu đến nơi, cha qua đời. Lúc Từ Ngâm ông , thể khẳng định Phương Dực cố ý .

Hắn sợ Hoàng đại phu phát hiện cha trúng cổ, nên cố ý kéo dài thời gian, để ông kịp cứu chữa.

Từ Ngâm trong lòng lạnh.

Nàng hận Phương Dực suốt chín năm, kiếp theo đến tận biên quan, dù hy sinh cả tính mạng cũng g.i.ế.c c.h.ế.t . Lần trở về, thấy Phương Dực nàng động thủ, chỉ vì mạng sống của cha quan trọng hơn nên mới tạm thời bỏ qua cho .

Bên Quý Kinh hỏi: “Hoàng đại phu, tình hình của đại nhân hiện nay thế nào? Còn thể chữa ?”

Vị Hoàng đại phu quả nhiên tính khí, ông trừng mắt ông một cái, : “Ngươi nhà ? Mở miệng là hỏi chữa , sẽ một lời lành cho may mắn ?”

“...” Khám bệnh còn lời may mắn?

Hoàng đại phu lục lọi đồ trong hòm thuốc, lẩm bẩm: “Đại nhân nhà ngươi cũng là mạng lớn, tinh huyết gần như cạn kiệt mà vẫn còn sống. Nếu đổi khác, e là thành thây khô . Nào nào, để lão phu xem thử xem ngài mà cầm cự đến bây giờ.”

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của ông , Quý Kinh đột nhiên hối hận. Vị Hoàng đại phu trông giống một gã y sĩ gàn dở, lẽ nào ông coi đại nhân như một món đồ chơi mới lạ?

Hoàng đại phu đưa tay cởi áo của Từ Hoán , “Di” một tiếng.

Từ khi Từ Hoán đổ bệnh, tin cứ liên tiếp ập đến, Quý Kinh trở nên như chim sợ cành cong, tiếng “di” khiến ông căng thẳng, vội hỏi: “Có vấn đề gì ?”

Lời dứt, nhận thêm một cái lườm, Hoàng đại phu : “Ngươi thế? Sợ vấn đề ?”

Quý Kinh đành xin : “Xin , sai .”

Loading...