Trường sử tán đồng: “Ý của vương gia là, tỏ thiện ý với Từ Hoán?”
Đông Giang vương trong lòng nghĩ , với trường sử: “Tưởng Dịch dã tâm bừng bừng, khá hơn Ngô Tử Kính là bao, so sánh , bên Từ Hoán dễ tiếp xúc hơn.”
Từ Hoán thứ sử Nam Nguyên hơn mười năm, lúc cũng giao hảo với họ, ngày tết thường xuyên gửi quà lễ thăm hỏi.
Trường sử chần chừ một chút: “Từ Hoán thì dễ chuyện, nhưng chỉ gần gũi thôi thì đủ ? Phía bắc của đất Sở, chính là Quan Trung, nếu Chiêu Quốc công lôi kéo …”
Đông Giang vương nghĩ cũng , Chiêu Quốc công là lợi hại như , tin , thể bỏ qua?
Hai đang , một lục sự bên cạnh bỗng nhiên nhớ một chuyện, từ công văn rút một cuộn, lật xem một chút, bẩm báo: “Vương gia, thế tử của Chiêu Quốc công mấy ngày rời Đồng Dương, dường như đang hướng về Nam Nguyên.”
“Cái gì?” Tin tức khiến cả hai kinh ngạc, trường sử vội la lên, “Sao ngươi sớm?”
Lục sự ấp úng: “Lúc cũng hướng của thế tử Chiêu Quốc công, tin là hôm nay mới gửi đến cùng.”
Trường sử rảnh trách mắng ông , lấy công văn lật xem, gật đầu với Đông Giang vương: “Thế tử Chiêu Quốc công đang ở Nam Nguyên, sớm nhận tin, nên cố tình chạy đến .”
Đông Giang vương mày nhíu chặt: “Cục diện còn tệ hơn chúng tưởng…”
Nếu Từ Hoán Chiêu Quốc công lôi kéo, thì tình thế mà Đông Giang đối mặt sẽ càng tồi tệ hơn.
Trong phòng đang trầm mặc, bên ngoài bẩm báo: “Thế tử đến.”
Đông Giang vương lấy tinh thần: “Vào .”
Không bao lâu, một công tử thiếu niên mày rậm mắt sáng bước , hành lễ với Đông Giang vương: “Phụ vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-175.html.]
Thế tử Lý Văn, cũng chính là con trai duy nhất của Đông Giang vương. Đông Giang vương sinh yếu, thất nạp ít, nhưng chỉ sinh một đứa con trai . May mắn là con trai di truyền thể chất yếu ớt của ông, bình an lớn lên, khiến ông an lòng.
“Phụ vương hôm nay khá hơn ?” Lý Văn tiến lên đỡ phụ dậy, quan tâm hỏi han.
Đông Giang vương : “Hôm nay tinh thần tệ, còn con, thị sát đê điều ? Sao về sớm ?”
Lý Văn : “Là mẫu phi gọi hài nhi về, vì chuyện thu yến tháng .”
Đông Giang vương “Ồ” một tiếng. Ông năm nay bệnh liên miên, liền lo xong chuyện chung đại sự cho con trai, Đông Giang vương phi chọn nhiều khuê tú, chuẩn xem mắt ở thu yến.
Con cái lớn , nên cưới vợ thôi!
Nhìn khuôn mặt trẻ trung của con trai, Đông Giang vương bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, hỏi trường sử: “Từ Hoán chỉ hai cô con gái ?”
Trường sử đồng tình: “Từ thị song xu, nổi tiếng xinh , vợ qua đời của ông còn là Đông Giang.”
Đông Giang vương trong lòng nảy một ý nghĩ, miệng : “Gửi thiệp cho nhà họ Từ, mời Từ Đại tiểu thư đến Đông Giang tham gia thu yến.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Hạ quan chỉ hai cô con gái, thấy chị nó tuổi tác ngày càng lớn, hôn sự đến gần, giữ A Ngâm ở bên cạnh thêm vài năm.”
Từ Hoán uyển chuyển từ chối lời cầu hôn, lão vương phi tiếc nuối, nhưng cũng tức giận.
Thứ nhất, Nam Nguyên tay, Ngô Tử Kính bây giờ vẫn còn tác oai tác quái, tính nhà ơn chứ oán. Thứ hai, Đại Lương trải qua một cuộc nội loạn, đang là lúc cần nghỉ ngơi hồi sức, là họ cần Nam Nguyên, chứ Nam Nguyên cần họ.
Còn về việc coi thường cháu trai , những ý nghĩ đó hề xuất hiện trong đầu lão vương phi.
Bà là vương phi của dị tộc, là những phu nhân của các gia tộc hào môn, suy nghĩ nhiều vòng vo. Cầu hôn là để thiết hơn với Nam Nguyên, nếu ngược kết thù thì chẳng là ngốc ?
Từ Hoán ngầm hiểu, cho Quý Kinh đến, chuyện kết minh với lão vương phi. Đại Lương tuy đất đai cằn cỗi, trồng lương thực, nhưng trong núi rừng ít dược liệu, đặc sản, còn dân cư đông, lao động đủ, đây chính là thứ mà việc tái thiết Ung Thành cần nhất.