Văn sĩ mở chiếc quạt xếp , : “Thứ nhất, cha của Từ quý phi chính là cố Thứ sử Nam Nguyên Từ Hoán. Ông chỉ hai con gái và từng ý định để trưởng nữ ở rể nối dõi cơ nghiệp, thậm chí chọn sẵn . Cớ một cách vô cớ, họ Từ trở thành trắc phi của Đông Giang vương?”
Có nhịn hỏi: “Rốt cuộc là vì ?”
Văn sĩ : “Bởi vì, hai chị em họ Từ sớm nổi tiếng xinh , Đông Giang vương Lý Đạt thèm lâu. Nhân lúc Từ Hoán qua đời, ép gả. Cưới chị xong, còn định giở trò với cả em gái, buộc cô em tự hủy dung mạo mới thể thoát .”
Chưa đợi hết kinh ngạc, tiếp: “Thứ hai, Lý thị diệt tộc là vì Đông Giang vương lòng phản nghịch. Chư vị đừng quên, thế tử Đông Giang vương vốn là khác, vị Đông Giang vương mưu hại trưởng để đoạt tước vị. Lòng lang sói của sớm khiến U Đế nghi ngờ. Việc triều đình điều đại quân chinh phạt, há thể do chuyện hậu trạch chi phối ? Xin đừng xuyên tạc sự thật. Vị , ngài ?”
Bị chỉ đích danh, kể chuyện ha hả, ngượng ngùng : “Chuyện đế phi tự thiêu là thật, nhưng tình tiết thì tại hạ thêm thắt, để các vị khách quan cho vui, cũng kiếm chút tiền thưởng.”
Mọi ồ lên một tiếng trêu chọc.
“Thì là giả, mà, chuyện gì họ cũng rõ mồn một, cứ như trốn gầm giường lỏm .”
“Chẳng ? Ta nhớ đây bao giờ rời khỏi Lương Xuyên !”
Nói vài câu, chủ đề về.
“Nói như , Từ quý phi cũng thật đáng thương, mất sự che chở của cha, Đông Giang vương chiếm đoạt, U Đế cướp .”
“Đông Giang vương ép một cô nương tự hủy dung mạo, trách quất xác !”
“Hai chị em nơi nương tựa, sở hữu vẻ tuyệt thế, chắc hẳn chịu ít khổ cực...”
Người đàn ông thấy cướp mất sự chú ý, liền la lên: “Các đừng bậy, chỉ mới đến Đông Giang, còn chính là Đông Giang, thể rõ bằng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-2.html.]
Câu kéo sự chú ý của trở .
Văn sĩ một tiếng: “Không sai, các hạ chỉ là Đông Giang, mà còn là trong tộc của cố Đông Giang vương phi Ngụy thị. Từ khi họ Từ, Đông Giang vương liền lạnh nhạt với chính phi, khiến Ngụy thị thất sủng. Các căm hận chị em họ Từ, đổ tội vong quốc diệt tộc lên đầu họ, cũng là điều thể hiểu .”
Nghe thấy lời , mặt lộ vẻ kinh hoảng: “Ngươi, ngươi ...”
Văn sĩ chỉ hông : “Chắc hẳn ngài vẫn còn nuối tiếc vinh quang xưa cũ, đến gia huy cũng nỡ cất .”
Người ngờ ở một nơi hẻo lánh thế mà vẫn nhận gia huy của Ngụy thị. Dưới ánh mắt khác thường của , mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lúc hồng.
“Thì ngươi là nhà họ Ngụy, như , những lời như đầu độc chính phi, hãm hại con nối dõi cũng chắc tin ?”
“Kẻ hại nhà họ Ngụy các là Đông Giang vương mới đúng, trút giận lên hai nữ tử yếu đuối?”
“ , đúng .”
Người còn tranh cãi, nhưng còn ai nữa. Cuối cùng, hổ hóa giận, đùng đùng bỏ về phòng.
Không ai để ý đến sự rời của , vẫn thỏa mãn, hỏi kể chuyện: “Ngài bịa câu chuyện, xem cũng đôi chút về nhà họ Từ. Chuyện họ Từ Đông Giang vương chiếm đoạt thế nào, cũng bịa cho chúng thử .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Người kể chuyện chắp tay, : “Chư vị nếu , thì sẽ kể một đoạn. Nói đến họ Từ, còn nhắc tới một . Người xuất hàn môn, nhưng tài hoa hơn , Từ Hoán trọng dụng, thu nhận môn hạ... đó họ Phương, tên Dực...”
...
Trên lầu, trong một phòng trọ, vuốt râu bình phẩm: “Người chuyện cũng công bằng, xem đời ai cũng là kẻ mắt như mù.”