Từ Ngâm nhàn nhạt : “Cần gì sơ hở? Ngươi nếu thật sự là đào binh chiếm núi vua, huy động nhiều như để cướp hai chị em , đó ? Nơi gần Nam Nguyên như , dù Đông Giang vương chịu nuốt cơn giận , phụ sẽ tha cho ngươi ?”
Tên trùm cướp từ bỏ ý định: “Thanh danh của Từ thị song xu lớn như , chẳng lẽ thể là chúng sắc cho mê …”
Từ Ngâm một tiếng: “Đối với đào binh mà , cái gì quan trọng nhất? Họ trải qua mùi vị tan tác, chẳng mùi vị của chó nhà tang ? Dù cướp chúng , cũng đường lui chứ, ví dụ như, dâng cho ai đó…”
“ đúng đúng!” Tên trùm cướp lập tức tiếp, “Chúng định cướp hai chị em các , để dâng cho Tưởng Dịch!”
Giang Bắc đô đốc Tưởng Dịch, đó là một kẻ tàn nhẫn.
Hắn xuất từ danh môn vọng tộc, nhưng cha và trai vướng tội danh liên quan đến cuộc nổi loạn của Lục Lâm quân. Từ đó, sống nương tựa cùng góa. Năm mười lăm tuổi, để báo thù cho cha, dẫn theo mấy chục gia binh, vượt ngàn dặm để truy sát và c.h.é.m c.h.ế.t vị hàng tướng hại cha kết tội, trong khi bản kẻ đó kịp thời đầu hàng để bảo tính mạng.
Sau đó, kinh thỉnh tội, ngờ hoàng đế trọng dụng. Hắn sung quân kinh doanh, từng bước thăng tiến.
Ba năm , do Giang Bắc liên tục gặp nạn binh hỏa, hoàng đế phái đến đô đốc quân sự. Cứ thế, trở thành một con mãnh hổ chiếm cứ Giang Bắc, khiến Đông Giang vương đau đầu thôi.
Nếu Tưởng Dịch vụ , cũng gì lạ. Hắn vẫn luôn nhòm ngó Đông Giang như hổ rình mồi, thể hy vọng họ và Nam Nguyên kết minh?
Vệ Quân kinh ngạc tức giận: “Là ! Hắn gì? Muốn đối đầu với Nam Nguyên chúng ? Tam tiểu thư…”
Quay đầu , thấy Từ Ngâm đang dựa lưng ghế, như .
“Tam tiểu thư…” Giọng Vệ Quân bất giác nhỏ .
“Ngươi dối.” Từ Ngâm , giọng điệu bình tĩnh mà khẳng định.
Ánh mắt tên trùm cướp lóe lên một chút, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Không , là thật. Chúng sắp xếp thuyền ở bến Đào Nguyên, chỉ cần cướp hai chị em các , lập tức sẽ phi ngựa đưa , thuyền xuôi dòng sông, đến Tùng Dương thì lên bờ… Nếu các tin, cứ cho kiểm tra.”
Tùng Dương là nơi đặt tiền đồn của Giang Bắc, đến đó là địa bàn của Tưởng Dịch.
Từ Ngâm gật gật đầu: “Nếu ngươi , thì ở bến Đào Nguyên thật sự thuyền.”
Tên trùm cướp khẩn cầu: “Từ Tam tiểu thư, nhận tội, giữ lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-205.html.]
Nụ của Từ Ngâm đổi, nhưng miệng : “Đáng tiếc, thật đến , giả vẫn là giả.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Từ Tam tiểu thư…”
Từ Ngâm cắt ngang lời : “Ngươi là đào binh Giang Bắc, chẳng lẽ trong lòng hận Tưởng Dịch? Lúc Tưởng Dịch phụng mệnh dẹp loạn, g.i.ế.c chóc ở Giang Bắc đến m.á.u chảy thành sông, nếu , các ngươi cũng đến mức lưu lạc đến đây, đúng ?”
Tên trùm cướp há miệng: “Không…”
Mới một chữ, Yến Lăng đè lên vai , một luồng sức mạnh ập đến, tiếng xương gãy vang lên.
“A!” Tên trùm cướp kêu thảm thiết.
“Ta , Từ Tam tiểu thư thích lời.” Hắn tủm tỉm , “Nếu ngươi lời, chịu chút đau khổ.”
Chỉ thấy điểm liên tiếp mấy huyệt lưng tên trùm cướp, cảm giác sâu bọ gặm nhấm ập đến.
Đáng sợ hơn là, cảm thấy tứ chi cũng điều khác thường, cúi đầu , da nổi lên những nốt mụn, ngừng di chuyển và vặn vẹo, phảng phất như con sâu đang bò da.
Tên trùm cướp chỉ cảm thấy da đầu như nổ tung.
“Đừng, đừng…”
trói chặt, thể động đậy.
“A!” Khắp đau đớn, phảng phất như vô con sâu đang gặm nhấm.
Từ Ngâm lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là ai sai ngươi đến bắt ?”
Tên trùm cướp lẩm bẩm: “Tưởng Dịch, chính là Tưởng Dịch…”
“A!” Những con sâu dường như càng nhiều hơn.
Yến Lăng ấn vai , : “Đã đến mức còn chịu , xem đó điểm yếu của ngươi trong tay. Sẽ là gì nhỉ? Cha , là vợ con?”