Hắn tiếng đầu , rạng rỡ với nàng, ném một cành hoa quế qua, giọng điệu bay bổng: “Ngươi ngửi xem, thơm ?”
Từ Ngâm cầm lấy cành hoa quế, mùi hương thanh mát tràn ngập chóp mũi, khỏi đáp: “Thơm.”
Sau đó phản ứng , : “Yến Nhị công tử, là ngươi là quả mọc cây biến thành, lúc nào cũng thấy ngươi leo cây?”
Yến Lăng ha ha, ba hai bước nhảy từ cây xuống, qua cửa sổ hỏi nàng: “Tối qua ngủ ngon ? Nhìn sắc mặt của ngươi, hơn nhiều so với hai ngày . Ra ăn sáng , cho ngươi , đồ ăn vặt ở Giang Đô ngon lắm. Bánh bao canh nhỏ , vỏ mỏng như giấy, bên trong đầy nước canh, tươi ngọt. Còn trứng ngũ vị hương, một ăn ba quả…”
Hắn líu lo một hồi, Từ Ngâm còn kịp trả lời, cửa sổ phòng bên cạnh mở .
Từ Trạch ngáp dài : “Yến Nhị công tử, ngươi ngủ đủ nhưng , sáng sớm thể đừng phiền giấc ngủ của khác ?”
Hắn bực bội liếc một cái, : “Thật kỳ lạ, chúng cùng đường, ngươi một chút cũng mệt?”
Yến Lăng tủm tỉm: “Chứng tỏ Từ ngươi thể lực , càng nên dậy sớm luyện công mới đúng!”
“Ai thể lực ?” Từ Trạch lườm một cái, đóng sầm cửa sổ. Thiếu niên lang, thể thể lực ?
Từ Ngâm trở về rửa mặt, lúc nàng ngoài, Từ Tư cũng mở cửa.
“Tỷ tỷ, ngủ ngon ?” Nàng hỏi.
“Rất , một giấc đến hừng đông.” Từ Tư nàng một cái, “Tóc phía em chải kỹ, đây, tỷ chải cho.”
Thế là Từ Ngâm xuống, tỷ tỷ trong gương một nữa giúp nàng chải tóc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Từ Tư một bên chải một bên : “Đây là tự em chải ? Bảo em mang thêm vài , em chịu, bây giờ thì , ngay cả chải đầu cũng .”
Hạ Chí một bên sắp xếp công việc, một bên chen : “Chẳng ? Trước khi Tiểu Mãn cứ mãi, tam tiểu thư cần nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-241.html.]
Lần họ mang theo ít nữ tỳ, ngoài Hạ Chí là hầu hạ bên cạnh, chỉ vài bà tử, bên cạnh Từ Ngâm tự nhiên thiếu hầu hạ.
Từ Ngâm biện minh: “Tiểu Mãn lỗ mãng, Đông Giang thể so với ở nhà, lỡ gặp chuyện thì ? Em chẳng là vì nàng .”
Từ Tư lời chút đúng, ngẩng đầu nàng trong gương: “Gặp chuyện? Em nghĩ sẽ chuyện gì?”
“Ách…” Từ Ngâm phát hiện hình như hớ, ánh mắt né tránh, ấp úng, “Em là, tỷ tỷ đến đây xem mắt, chắc chắn sẽ các cô nương ngưỡng mộ thế tử thuận mắt, chừng sẽ gây sự. Hơn nữa Đông Giang vương ốm đau, còn là cục diện thế nào…”
Lời còn dứt, Từ Tư đặt chiếc lược xuống, trầm mặt nàng: “Ở mặt tỷ tỷ, cũng thật đúng ? Ta lúc thấy kỳ lạ, cứ cần nhiều nha , mang vài bên cạnh hầu hạ là . Đoàn xe nhiều như , thiếu vài nữ tỳ? Em sớm chuyến sẽ yên bình?”
Dưới sự chăm chú của nàng, Từ Ngâm khỏi chột : “Tỷ tỷ…”
Nàng liếc sang bên cạnh, Hạ Chí ý buông công việc trong tay, lui ngoài.
Cửa đóng , Từ Ngâm kéo tỷ tỷ xuống, nhẹ giọng : “Tỷ tỷ, còn nhớ giấc mơ mà em kể ?”
Từ Tư ngẩn , thần sắc ngưng trọng: “Ý em là…”
Từ Ngâm gật gật đầu: “Vương phủ Đông Giang sóng ngầm dữ dội, sớm bày độc kế, mạng của Lý thế tử. Hai nơi chúng liền kề, nếu tay giúp đỡ, một hàng xóm ác, sẽ gây họa vô cùng.”
Từ Tư cẩn thận suy nghĩ những lời , hiểu : “Chẳng trách, đêm đó bọn cướp tấn công, em sớm chuẩn .”
“Vâng,” Từ Ngâm thừa nhận, “Em chuyến sẽ yên bình, nên mới mang Sài Thất đến, chuẩn nỏ cơ.”
“Phụ ?”
Từ Ngâm lắc đầu: “Em chỉ Đông Giang vấn đề, phụ tình hình cụ thể.”
Từ Tư bất đắc dĩ chọc chọc nàng: “Em ! Ý định càng lúc càng lớn, ngay cả phụ cũng .”
Từ Ngâm thầm nghĩ, chuyện nàng thế nào? Nếu rõ tại nàng canh cánh trong lòng về Đông Giang, kể đến những gì hai chị em trải qua, phụ sẽ đau lòng bao!