Yến Lăng phủ nhận: “Đâu , thật sự nghĩ đến.”
Ai bảo Từ Đại công tử cứ như một lão phu tử cổ hủ, thấy đến là đề phòng.
Từ Tư ăn hai chiếc sinh chiên, liền về phòng uống tiêu thực.
Yến Lăng đợi Từ Ngâm từ từ ăn xong đá bào, hạ giọng : “Buổi tối ngoài dạo ?”
Từ Ngâm nhướng mày, chữ “dạo” , vẻ kỳ lạ.
Yến Lăng tủm tỉm: “Hôm nay các ngươi đến vương phủ, nhàn rỗi việc gì dạo một vòng, phát hiện một vài thứ thú vị.”
Thứ thú vị? Từ Ngâm gật gật đầu: “Được thôi!”
…
Trời dần tối, Lý Đạt cải trang cửa.
Thủ vệ quen hỏi: “Nhị công tử, muộn thế còn ngoài ?”
Lý Đạt đáp: “Có hẹn với khác, bờ sông thủy triều.”
Thủ vệ nghi ngờ gì: “Thì là . Nhị công tử vẫn nên về sớm một chút, gần đây bên Giang Bắc động tĩnh liên tục, sợ gián điệp trộn .”
Lý Đạt đáp một tiếng: “Được, muộn nhất giờ Hợi sẽ về.”
Hắn mang theo hầu lên xe, chạy về phía bờ sông.
Đến giữa đường, xe ngựa dừng , bên trong truyền một giọng : “Mẫu ăn bánh in của Tiên Khách Cư, khó mua quá, ngươi đến đó chờ, thơ hội kết thúc sẽ về đón ngươi.”
“Vâng.”
Một hầu từ xe ngựa nhảy xuống.
Xe ngựa tiếp tục , nhanh thấy, hầu chui ngõ nhỏ, nhưng về phía Tiên Khách Cư, mà rẽ trái rẽ , xuyên qua từng con phố hẻm, cuối cùng một quán bắt mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-258.html.]
“Tiểu ca.” Chủ quán chào đón, “Đến lấy cho chủ nhân ? Mời trong chờ một lát.”
Người hầu đáp một tiếng, phòng riêng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Khách bên ngoài thấy, trong phòng thực . Một vị tiểu thư mặt tròn mày liễu, đang chậm rãi uống , thấy đến, nha cúi hành lễ, cùng chủ quán lui .
Cửa phòng đóng , vị tiểu thư trào phúng : “Nhị công tử, cải trang thành thế mới dám ngoài, lá gan của ngươi cũng quá nhỏ ?”
Người hầu ngẩng đầu, lộ khuôn mặt của Lý Đạt.
Hắn một tiếng, tùy tiện xuống mặt Ngụy Tứ tiểu thư, : “Cẩn thận mới xa, lá gan dùng đúng chỗ. Đón Từ Đại tiểu thư về, đại ca càng thêm cẩn thận. Lúc , nếu để phát hiện, chẳng là thất bại trong gang tấc ?”
Ngụy Tứ tiểu thư tiếp, chỉ đẩy chén , coi như mặc nhận cách của .
“Đa tạ.” Lý Đạt một uống cạn.
“Hẹn đến gì?”
“Hỏi ngươi nghĩ kỹ .”
Ngụy Tứ tiểu thư cúi đầu, trong mắt lộ vẻ buồn bã. Nàng còn gì mà nghĩ ? Từ Đại tiểu thư đến, lạnh nhạt, hôm nay vương phi còn thưởng nhiều thứ, ngay cả tấm da hồ ly trắng quý giá lúc , cũng tặng cho tiểu thư nhà họ Từ, ngay cả cháu gái ruột cũng để ý.
Lúc nàng trong lòng còn một tia hy vọng, cảm thấy vương phi lẽ mấy ý Từ Đại tiểu thư, bây giờ ngay cả điều cũng thất bại, còn gì mà trông chờ?
“Thế tử thông minh tài giỏi, Dương đô đốc ở đó, nhị công tử nghĩ quá nhiều ?” Nàng .
Lý Đạt bật . Lời , cũng chính là đồng ý.
Hắn : “Dương đô đốc đang ở đại doanh ven sông, tạm thời sẽ trở về. Đợi ông trở về, đại cục định, còn thể gì nữa? Con cháu nhà họ Lý ít ỏi, ngoài còn thể chọn ai?”
“Còn tam công tử…” Ngụy Tứ tiểu thư chút cam lòng, nhịn chọc khuyết điểm của , “Dương đô đốc trong mắt dung hạt cát, sẽ chịu đựng.”
Lý Đạt để tâm: “Cho nên chúng nhanh, chỉ cần sự việc định, triệu Dương Cố trở về, Giang Đô, chẳng là cá thớt, mặc c.h.é.m .”
Đây là lừa Dương Cố về giết? Ngụy Tứ tiểu thư kinh hãi. Dương Cố thống lĩnh binh mã Đông Giang, uy danh hiển hách, là thuộc hạ mà Đông Giang vương tin tưởng nhất, điều ăn sâu lòng Đông Giang. Hắn ngay cả Dương Cố cũng dám giết, đây là nhát gan, căn bản là to gan lớn mật.