họ chỉ mấy chục , bên ngoài là binh mã dày đặc, chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng, sống sót là dễ.
Người mặc áo tơi thở dài, : “Lần là phán đoán sai lầm, liên lụy đến các ngươi.”
Lời thốt , các thuộc hạ đều đồng thanh : “Đại nhân ? Chúng thần cống hiến trướng, vạn c.h.ế.t từ.”
“Tên nhóc họ Lý gian xảo, đại nhân gì ?”
“Chúng thần thề c.h.ế.t hộ tống đại nhân về Giang Bắc!”
“! Nhất định để đại nhân an trở về Giang Bắc!”
Người mặc áo tơi đáp , bên cửa sổ, lướt những binh mã mặc áo giáp sáng loáng của Đông Giang lầu, nhẹ nhàng nhắm mắt .
Một lát , khi mở mắt , ánh mắt trở nên quyết đoán.
“Lấy một tấm vải trắng, treo ngoài .”
Treo cờ trắng! Đây là đầu hàng?! Các thuộc hạ sững sờ, trẻ tuổi kêu lên: “Đại nhân! Đô đốc! Không ạ!”
Gã đàn ông “bụp” một tiếng quỳ xuống đất: “Đại nhân đừng xem nhẹ tính mạng, chúng thần nguyện tử chiến!”
“ ! Xin đại nhân thu hồi mệnh lệnh!”
“Dù tử chiến đến cùng, cũng bảo vệ đại nhân chu !”
Người mặc áo tơi nhẹ nhàng , đầu , những khuôn mặt kiên nghị của thuộc hạ, ánh mắt vui mừng, nhưng lời là: “Các ngươi nghĩ gì ? Ta chính là giữ tính mạng, mới treo cờ trắng.”
Các thuộc hạ ngẩn : “Đại nhân?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đông Giang xem đại nhân là cái gai trong mắt, nếu đại nhân ở đây, thể bỏ qua? Khoan —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-286.html.]
Họ phận của đại nhân!
Thấy hiểu , mặc áo tơi mỉm gật đầu: “Treo cờ trắng , mới dễ đàm phán chứ?”
Trên lầu bốc cháy dữ dội, khói đặc cuồn cuộn, thời gian còn cho họ nhiều.
…
Từ Tư vội vã đến.
Khi nàng xuất hiện trong tầm mắt , lập tức Chu gia phu nhân gọi : “A Tư! Con chứ?”
Từ Tư nở một nụ trấn an, cúi hành lễ với bà: “Đa tạ mợ quan tâm, con ạ!”
Chu phu nhân đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt, phát hiện nàng đổi y phục, khỏi hỏi: “Bộ y phục ban đầu của con ?”
Nói đến đây, Từ Tư nhíu mày: “Con cũng tại , lúc theo vương phi ngoài ngắm cảnh, đến thủy các nghỉ tạm một lát. Vương phi , bỗng nhiên con thấy choáng váng, ngủ , lúc tỉnh thành thế .”
Chu phu nhân , nghiến răng nghiến lợi: “Thì là thế! Ta thấy con về phía Vọng Giang lâu. Ngụy Tứ tiểu thư là thừa dịp vương phi ở đó, cho con uống thuốc mê, đổi y phục của con, khác thấy mặt nên tưởng là con! Sao nó thể độc ác như ? Lại còn cố tình hại con!”
“ !” Chu gia tiểu thư phẫn nộ, phụ họa bên cạnh, “Nếu bọn đạo phỉ lẻn , hỏng kế hoạch của nó, để chúng thấy mặt thật, thì biểu tỷ nó vu oan đến c.h.ế.t !”
Đây là đổ hết tội lên đầu nhà họ Ngụy, trong đám đông, thiết với nhà Ngụy nhỏ giọng một câu: “Đây là yến tiệc của vương phủ, dễ dàng hạ thuốc như , đến mức đó …”
Chu phu nhân lúc đang lý lẽ, liền hung hăng trừng mắt: “Vọng Giang lâu là nhà của ai? Ngoài nhà họ thì còn ai thể chuyện ?”
Cái … cũng đúng. Tuy là yến tiệc do vương phủ chủ trì, nhưng Vọng Giang lâu là vườn của nhà họ Ngụy, tớ ít là nhà Ngụy.
Quan trọng nhất là, Ngụy Tứ tiểu thư nhốt tầng cao nhất, rõ ràng đang mặc y phục của Từ Đại tiểu thư, chuyện giải thích thế nào?
Ngụy Nhị phu nhân lóc một hồi lâu, trơ mắt con gái xuống , tức giận đến công tâm, thấy lời , liền màng gì nữa mà lao về phía , hét lên: “Là ngươi! Chắc chắn là ngươi lừa Tứ Nhi ngoài, mê man nó đưa lên Vọng Giang lâu, hại mạng nó, ngươi trả mạng con gái cho !”
Từ Tư còn kịp lùi , bà tử của vương phủ tiến lên chặn Ngụy Nhị phu nhân, chút khách khí đẩy bà ngã xuống đất, : “Vương phi lệnh, vô lễ với Từ Đại tiểu thư.”