Tàng Châu - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-08-30 12:39:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Lăng : “Bà , thời trẻ từng vài duyên phận với cha .”

Nhà họ Yến vẫn luôn đóng giữ ở Đồng Dương, còn nhà của , họ Đổng, là một gia tộc lớn ở Giang Bắc, trong khi nhà đẻ của Hiền phi, họ Liễu, kinh thành. Ba ở ba nơi khác , cách xa , đều Hiền phi gặp qua, quả thực là hiếm .

“Có lẽ chỉ là từng gặp qua, bà trí nhớ , nên còn nhớ dung mạo.”

Yến Lăng nghĩ , quả thực cũng lời giải thích nào khác, liền quẳng chuyện đó đầu.

Hôm nay là ngày hội nữ nhi, những chuyện chẳng mất hứng ?

Nghĩ đến đây, ho khan một tiếng, đưa một cành hoa lan qua, nhưng mắt cô.

Từ Ngâm đường tuy nhiều chằm chằm, nhưng cô vẫn luôn một , nên còn nhận hoa lan nào, đây là cành đầu tiên.

Thấy tai đỏ bừng, cô trong lòng vui vẻ, cố ý hỏi: “Cho ?”

Yến Lăng đầu về phía đám đông bên , mặt càng đỏ hơn: “Nếu thì ?”

Từ Ngâm cong môi , trêu nữa, nhận lấy cài bên hông.

Yến Lăng đợi một lúc mà thấy gì tiếp theo, còn để ý đến sự hổ, vội vàng hỏi: “Còn của ngươi ?”

Từ Ngâm sờ sờ túi tiền, nhưng động tác gì.

Hắn trợn tròn mắt: “Ngươi cho ? Vậy định cho ai?”

Từ Ngâm : “Không là còn ? Về sẽ đưa .”

Ngày hội lớn hôm nay, các gia đình còn ý định xem mắt. Nếu ý, đến lúc đó sẽ tặng hoa lan cho . Cho nên, thực bây giờ còn đến lúc tặng.

Yến Lăng cúi đầu , tự dưng cảm thấy uất ức.

Từ Ngâm thấy như , cuối cùng chịu , lấy cành hoa lan trong túi tiền đưa cho .

Yến Lăng lập tức , nhận lấy so so , để chỗ nào cũng cảm thấy thể rơi.

Từ Ngâm : “Ngươi cất , đừng để thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-391.html.]

Hai họ cùng lúc đeo hoa lan sẽ khiến khác nghi ngờ.

Yến Lăng vô cùng tiếc nuối, lẩm bẩm: “Khi nào mới thể quang minh chính đại…”

Từ Ngâm thầm nghĩ, cũng cần lâu lắm, lẽ còn nửa năm nữa, thể trở về. Còn về cô, ở kinh thành vài tháng, mặt phụ tỏ lòng trung thành, chỉ cần hoàng đế hài lòng là thể về nhà.

Trên sạp vang lên một trận reo hò, thì trò ném thẻ bình rượu kết thúc.

Trường Ninh công chúa đại thắng, vui mừng hớn hở gọi về phía .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“A Ngâm, ngươi xem thắng !”

Trên tay nàng cầm nhiều đồ vật, quả bạc, khăn tay, hoa lụa, thậm chí còn cả ngọc bội.

Từ Ngâm kinh ngạc trợn to mắt: “Thắng nhiều !”

“Chẳng ? Ta lợi hại ?” Trường Ninh công chúa khoe khoang với cô.

Vừa xong, một thiếu niên mới cùng nàng ném thẻ đến gần, giọng khàn hỏi: “Vị cô nương , xin hỏi phương danh?”

Trường Ninh công chúa nhướng mày: “Sao nào, phục ?”

Thiếu niên vội vàng lắc đầu: “Không , cô nương tài nghệ cao siêu, tiểu sinh cam bái hạ phong.”

Thế là Trường Ninh công chúa hiểu : “Vậy ngươi là thắng ? Chuyện thì đừng nghĩ, sẽ còn lợi hại hơn!”

Nàng ngẩng đầu vẻ mặt kiêu ngạo, cho thiếu niên nên lời. Hai cung nữ tuổi lớn hơn một chút đối phương gì, liếc thầm.

Thấy thiếu niên mặt đỏ tai hồng, Cẩm Thư nghĩ, dù đây cũng là đóa đào hoa đầu tiên của công chúa, liền mặt hòa giải: “Lão gia nhà chúng quản nghiêm, tiểu thư hôm nay khó khăn lắm mới ngoài một chuyến, sẽ cơ hội nữa. Đa tạ công tử quan tâm, nô tỳ mặt tiểu thư cảm ơn công tử.”

Thiếu niên mặt lộ vẻ thất vọng. Cũng , cách ăn mặc của nàng, liền là tiểu thư nhà quyền quý, thể tùy tiện gặp ?

tâm sự của thiếu niên thể cam lòng, lập tức lấy cành hoa lan của , ném qua: “Ta tên là Lộ Thuần, cô nương duyên sẽ gặp .”

Nói xong, mặt đỏ như lửa, vội vã chạy .

Trường Ninh công chúa nhận lấy cành hoa lan đó, đều choáng váng: “Ai…”

Loading...