Quận vương phi xong, tỏ thái độ gì, ngược còn hỏi về bài vở của hai chị em, dọa cho Cao Tư Nguyệt vội vàng cáo lui.
Con gái , quận vương phi mới lộ vẻ tức giận, với ma ma tín: “Ta mấy ngày nay cứ như mất hồn, ba ngày hai bữa về nhà, thì bên ngoài !”
Ma ma vội vàng khuyên bà: “Vương phi bớt giận, Vương gia chẳng qua là ham của lạ, qua một thời gian là chán ngay thôi.”
Quận vương phi lạnh: “Thôi , đây cũng nuôi kỹ nữ, bao giờ giấu giếm kỹ càng đến thế ? Nếu hôm nay tình cờ Tư Lan và Tư Nguyệt thấy, còn định tiếp tục giấu nữa! Sao, sợ tìm phiền phức ?”
Ma ma : “Vị Tiết cô nương tình hình khác, nàng từ kinh thành đến, ngày mai là về . Vương phi cần so đo với nàng , mất phận.”
quận vương phi nén giận hơn một tháng nay, vài câu là thể khuyên ? Nghe xong ngược còn gật đầu: “ , vị Tiết cô nương tầm thường, nàng vốn xuất nhà cao cửa rộng, gặp nạn mới lưu lạc phong trần. Kỹ nữ khác chỉ là kỹ nữ, còn nàng là quý nữ gặp nạn!”
Lời oán khí quá nặng, ma ma cũng nên khuyên thế nào.
Là tín, bà quận vương phi vẫn luôn một khúc mắc.
Nam An quận vương tuy là cháu của hoàng đế, nhưng thiếu thời gặp nạn, lúc cưới vợ vẫn là thường dân. Cho nên vương phi xuất thấp hèn, cha chỉ là một tiểu .
Trước khi khôi phục tước vị, Nam An quận vương sống dựa nhà vợ, vợ chồng cũng khá ân ái. Ai ngờ hoàng đế nhớ đến ông, phong quận vương, lập tức khác hẳn.
Vương phi vốn tiểu thư khuê các, đột nhiên trở thành hậu duệ tông thất, khó tránh khỏi nhiều điều thích ứng. Dù nỗ lực học hỏi, nhưng so với các mệnh phụ khác, luôn nhiều điểm bằng.
Nam An quận vương ban đầu còn nhớ ơn xưa, cũng kính trọng vợ cả, nhưng càng ngày càng quen với việc quận vương, thỉnh thoảng cũng tỏ ghét bỏ.
Việc trở thành một cái gai trong lòng quận vương phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-46.html.]
Ma ma chỉ thể lặp lặp lời khuyên: “Vương phi đừng so đo với Vương gia, một kỹ nữ, là gì ? Ngài con trai con gái, là nàng thể so sánh ?”
Cứ an ủi mãi như , quận vương phi mới miễn cưỡng nén cơn giận.
Đến tối, Nam An quận vương trở về, bà nhịn hỏi: “Vương gia ? Cả ngày thấy .”
Nam An quận vương thuận miệng : “Không gì, ngoài cho khuây khỏa.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lúc đang tức giận, lời nào cũng tai. Quận vương phi thầm nghiến răng, nghĩ thầm, khuây khỏa? Cái phủ khiến ông buồn bực đến ?
Bà nén giận, nở một nụ , : “Hôm nay Nhu Cơ , Vương gia lâu đến chỗ cô , , cô Vương gia giận ?”
Nam An quận vương xua tay: “Không , bổn vương chỉ là hứng thú thôi.”
Quận vương phi liền tỏ quan tâm: “Vương gia gần đây ? Không chỉ Nhu Cơ, mà chỗ những khác cũng đến, là thích các cô nữa ? Vậy cũng , chọn mấy hợp ý .”
Xem , bà đủ rộng lượng ?
Nam An quận vương nhíu mày.
Từ Hoán đột nhiên khỏe , ông tâm trí nào mà ngủ với đàn bà? Vương phi , ngày thường chỉ cần ông đến chỗ thị nhiều một chút, bà giận dỗi, lúc rộng lượng lên, thật là điều.
Trong lòng khó chịu, lời cũng dễ : “Bổn vương ít ở cùng các cô , cũng để ngươi đỡ đưa một chén thuốc tránh thai, ?”
Quận vương phi vốn cố nén giận, một câu chọc tức, lửa giận bùng bùng bốc lên, cũng nhịn nữa, : “Vương gia gì ? Ngày xưa ngài chê đủ hiền huệ, bây giờ bảo ngài nạp thêm cơ , cũng là sai ?”