Lời thật sự cay nghiệt, Tiết Như lập tức đổi sắc mặt, Nam An quận vương càng tức giận hơn: “Lão nô , lúc ở mặt vương phi gieo rắc thị phi, bây giờ còn công khai những lời ô uế như , quả thực mất mặt phủ quận vương, …”
Hắn còn dứt lời, giọng chói tai của quận vương phi vang lên: “Tiết cô nương chuyện như gọi là mất mặt, Tiền ma ma chỉ vài câu là mất mặt ? Vương gia phân biệt trái đen trắng như , định động thủ với bên cạnh , chi bằng sớm hưu , cũng để nhường chỗ cho Tiết cô nương!”
Quận vương phi ghi tên ngọc điệp, hưu là hưu? Bà công khai những lời như , quả thực là tát mặt ông. Nam An quận vương âm mặt, trực tiếp phân phó hộ vệ: “Vương phi đây là điên , mau hộ tống vương phi về phủ!”
“Vâng!”
Thấy hộ vệ lên lầu, là một dáng vẻ hề nể nang. Quận vương phi tức giận đến thất khiếu bốc khói: “Vương gia cho rằng, như là thể bịt miệng khác ? Ngài nạp , nhiều nữ tử gia đình trong sạch, cớ gì dây dưa rõ với loại hồ ly tinh ? Cô luôn miệng hiểu lầm, xuất gia, đến cuối cùng dám đồng ý, bên trong là loại hàng gì, Vương gia còn thấy rõ ?”
Từ Ngâm trong lòng thở dài.
Vị Tiết Như là thế nào, Nam An quận vương đương nhiên rõ ràng, chẳng qua, đàn ông căn bản quan tâm hồ ly tinh hồ ly tinh, canh nhạt rau quả mới là thú vị. Càng ầm lên như , quận vương phi càng tỏ chính nghĩa, quận vương chỉ càng thêm phản cảm.
“Đủ ! Ta tự !” Quận vương phi quát, “Lời thật thì khó , Vương gia , tương lai nhất định sẽ hối hận.”
Sau một trận ầm ĩ, quận vương phi mang .
Nam An quận vương đầu : “Làm phiền Tiết cô nương, bổn vương cáo từ.”
Tiết Như thở phào nhẹ nhõm, hướng ông hành lễ. Tuy hôm nay ầm ĩ đến gì, nhưng cuối cùng cũng kết thúc. Cùng lắm thì cô tiếp theo sẽ đóng cửa ngoài, chắc qua vài ngày là sóng gió sẽ qua. Đợi cô trở về kinh thành, vẫn là một Tiết cô nương phong quang vô hạn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tiết Như đang định xuống sân khấu, phòng riêng lầu truyền giọng : “Chậm ! Tiết cô nương xuất gia, lúc xuất gia, là đang vui đùa với bổn tiểu thư ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-55.html.]
Tiết Như cứng .
Nàng trong lòng sinh hoang mang. Vị Từ Tam tiểu thư thế nhỉ? Vừa coi như nàng và quận vương phi quen , cố ý giúp quận vương phi hả giận , bây giờ quận vương phi , nàng còn chịu bỏ qua?
Chuyện vốn liên quan đến nàng mà!
Trớ trêu , tiểu nha bên cạnh nàng còn châm dầu lửa: “Tiểu thư, cô chính là đang vui đùa với ngài đấy! Vừa lóc sướt mướt, giả vờ đáng thương, bây giờ vương phi , lập tức như chuyện gì.”
Từ Ngâm một phát đập bàn: “Hay lắm! Vừa vương phi mắng ngươi, còn đồng tình, ngờ ngươi là loại ! Không cho ngươi tay, tưởng dễ bắt nạt ? Người !”
Các hộ vệ nhà họ Từ mới xuống lầu, vì Nam An quận vương đến mà tạm thời sang một bên, lúc đồng thanh đáp một tiếng, liền định tiến lên.
Từ Ngâm duỗi tay chỉ: “Bắt lấy cho !”
Tiết Như thật sự kinh ngạc. Vị Từ Tam tiểu thư , khỏi quá bá đạo ? Lại dám bắt là bắt? Trớ trêu , mặt công chúng, cô cũng thể phản kháng, nếu sẽ tiết lộ bí mật…
“Tam tiểu thư, tam tiểu thư!” Cô chỉ thể giả vờ đáng thương, “Tiện vui đùa với ngài, chỉ là còn nhiều việc trần tục cần giải quyết, đợi vài ngày nữa…”
“Không cần giải quyết.” Từ Ngâm ngang ngược , “Hôm nay ngươi xuất gia, chính là lừa bổn tiểu thư!”
Tiết Như khổ mà nên lời, quận vương phi thì lỗ mãng, còn Nam An quận vương ở đó, vị Từ Tam tiểu thư còn ngang ngược hơn cả quận vương phi, ai kiềm chế .
— Cha cô còn đang giường, cả Nam Nguyên ai trị cô !