Tàng Châu - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-08-27 09:52:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, nàng sa sầm mặt, lập tức đổi thái độ, lạnh lùng : “Đáng tiếc Vương gia nghĩ sai ! Ngài cho rằng thừa nhận thì sẽ ngài ? Vương gia cũng nghĩ xem, , Từ Tam, từ khi nào giảng đạo lý? Ngài thừa nhận cũng , thấy là ! Người !”

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Vệ Quân dẫn lên.

“Tam tiểu thư.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Từ Ngâm liếc mắt một cái, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo: “Bắt lấy cho !”

“Ngươi…” Sắc mặt Nam An quận vương cuối cùng cũng đổi, Từ Tam tiểu thư bá đạo đến mức nào, nhưng đây đều là trò đùa của trẻ con, chuyện chính sự đều cha nàng quyết định. Không ngờ bây giờ cha nàng bệnh, nàng đến cả chuyện chính sự cũng bừa.

Thấy hộ vệ của phủ thứ sử thật sự lời nàng, tiến lên định bắt , Nam An quận vương vội vàng , “Từ Tam tiểu thư, đây là chuyện nhỏ, cô thể bậy. Cô nghi ngờ bổn vương, thể đợi cha cô tỉnh với ông . Bổn vương là đường đường quận vương, thể bắt là bắt?”

Từ Ngâm nhạo một tiếng: “Vương gia là ngày đầu tiên ? Ta chính là bậy như đấy, ngài ?”

Dứt lời, nàng quát lớn hộ vệ: “Còn chờ gì nữa? Bảo các ngươi bắt thấy ?”

“Vâng.” Vệ Quân chần chừ nữa, dẫn liền khống chế Nam An quận vương.

Nam An quận vương tức giận thể kiềm chế, Từ Hoán thì thôi , đấu , đành chịu rùa rụt cổ, bây giờ đến cả con gái ông cũng như ? Quả thực là khinh quá đáng!

“Người ! Người !” Hắn lớn tiếng gọi. Đâu chỉ Từ Ngâm hộ vệ, cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-74.html.]

gọi vài tiếng, lầu đều động tĩnh.

Từ Ngâm trào phúng : “Vừa còn khen Vương gia, lúc đầu óc ? Ta lên đây, mà hộ vệ của ngài cảnh báo, nghĩ cũng xảy vấn đề .”

Sắc mặt Nam An quận vương khó coi, hộ vệ của nhà họ Từ giữ chặt tay, còn giữ phong độ, giận mắng: “Ngươi là một tiểu cô nương, ngang ngược vô lý như ? Chuyện , cũng là ngươi thể tùy tiện quyết định ? Đợi cha ngươi tỉnh , xem ông mắng ngươi thế nào!”

Thấy Từ Ngâm hề lay động, ngừng một chút, dịu giọng , vẻ mặt chân thành khuyên nhủ: “Từ Tam tiểu thư, việc thể đùa . Cha cô bệnh trong thời gian , Nam Nguyên hiện tại lòng hoang mang, cô đừng thêm phiền nữa!”

Đáng tiếc, dứt lời, lầu truyền đến giọng : “Ai tam tiểu thư thêm phiền?”

Dưới ánh mắt trừng trừng của Nam An quận vương, Quý Kinh bước lên, : “Vương gia, tiểu nhân sửa hai điều của ngài. Thứ nhất, Nam Nguyên hề lòng hoang mang, chúng ai nấy đều tròn chức trách của , an tâm chờ đợi đại nhân tỉnh . Thứ hai, trong lúc đại nhân ở đây, tam tiểu thư con gái kế thừa việc cha, chuyện của Nam Nguyên, lời của cô đều giá trị!”

Nam An quận vương khó thể tin, buột miệng thốt : “Ông điên ? Lại để một tiểu cô nương cập kê nắm giữ quân chính của Nam Nguyên?”

Quý Kinh vẻ mặt như thường, khách khí : “ ! Chúng thà lời tam tiểu thư, cũng đầu hàng Vương gia, ngài thất vọng ?”

Ông mang theo vài phần cay nghiệt : “Vương gia quận vương mười mấy năm, chắc quên mất lai lịch của . Nếu bệ hạ nhân từ, bây giờ ngài vẫn đang sống dựa nhà cha vợ tiểu . Văn , võ xong, ngoài cái họ cao quý , ngài còn năng lực gì? Lại dám vọng tưởng chủ Nam Nguyên.”

Từ Ngâm bắt là bắt, Nam An quận vương chỉ là tức giận, nhưng Quý Kinh tỏ thái độ như , còn kiềm chế nữa, chỉ cảm thấy tai “ong” một tiếng, m.á.u dồn lên não, giọng nghẹn ngào: “Quý Kinh! Bổn vương là cháu đích tôn của tiên đế, hậu duệ quý tộc, thể để một hạ nhân như ngươi sỉ nhục…”

“Tiên đế phế ngài thường dân, cần tiểu nhân thánh chỉ một ?” Quý Kinh trào phúng .

Loading...