"Vậy..."
"Thiếu chủ, tửu lầu khác còn kém xa, món ăn cũng không ngon bằng ở đây."
Vân Tiện im lặng, một hồi lâu mới chán nản nói: "Ta trở về thôi, nơi này thật sự chán quá!"
Vừa dứt lời, hắn mở cửa ra và tình cờ đối diện với Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên đang được điếm tiểu nhị dẫn lên lầu. Ánh mắt hắn khựng lại khi thoáng thấy bóng Tống Ngọc Nghiên phía sau, gương mặt lập tức tái nhợt.
Tống Ngọc Nghiên ngạc nhiên, dịch người sang bên trái một chút, nhưng ánh mắt của Vân Tiện cũng lập tức dịch sang trái theo. Nàng di chuyển sang phải, ánh mắt hắn cũng theo.
Nàng ấy thầm nghĩ: "Sao lại như vậy? A Diên không phải nói chỉ cần ta không hiện thân thì không ai thấy được ta sao? Hay là... hắn không phải người?!"
Tống Ngọc Nghiên mở to mắt, nghi hoặc nhưng vẫn không dám chắc lời Tống Minh Diên có chuẩn xác hay không.
"Khách quan, ngài có việc gì không?" – điếm tiểu nhị nhìn con đường trống rỗng phía sau rồi quay lại hỏi Vân Tiện.
Vân Tiện sực tỉnh, lập tức đóng cửa lại như thể bị một bóng ma dọa sợ.
"Quỷ, quỷ! Có quỷ!"
Hắn dựa lưng vào cửa, hơi thở gấp gáp, chân không ngừng run rẩy, khiến người hầu lo lắng: "Thiếu chủ, ngài làm sao vậy?"
Vân Tiện nắm c.h.ặ.t t.a.y người hầu: "Mau! Lá bùa! Mau lấy lá bùa ngươi mua sáng nay ra đây!"
Hắn thật sự hối hận, biết ban ngày ban mặt còn gặp quỷ, lẽ ra đã mua hẳn 18 lá!
Vân Tiện luống cuống lục tìm lá bùa, người hầu thấy vậy thì bối rối, cố gắng chống cự.
"Thiếu chủ, ngài bình tĩnh đã!"
Qua khe cửa sổ hoa văn, Tống Minh Diên và điếm tiểu nhị đều nhìn thấy cảnh tượng đó, cả hai ngây người không nói nên lời.
Lục Bùi Phong thản nhiên giơ tay che mắt Tống Minh Diên, nhỏ giọng: "Phi lễ chớ nhìn."
Tống Ngọc Nghiên: "..."
Nàng ấy đột nhiên nhớ ra vì sao gương mặt này lại quen thuộc đến vậy. Hồi ở Kinh thành, nàng ấy đã từng va phải hắn sau khi bị Tống Minh Yên đẩy ngã xuống thang lầu, phản ứng hoảng hốt của hắn lúc đó chẳng khác gì bây giờ.
Không ngờ hắn lại sợ quỷ đến vậy!
Nhớ lại cái lần mình bị hắn đẩy ra thô bạo, lại còn bị đầu va phải sưng một cục, Tống Ngọc Nghiên bất giác cảm thấy hả dạ.
Không rõ hắn có nhận ra nàng ấy không, Tống Ngọc Nghiên không dám chạy lại phía A Diên, chỉ nép mình phía sau một chậu hoa lớn, hé mắt trộm nhìn tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-401.html.]
DTV
Vân Tiện cuối cùng tìm được lá bùa, liền đẩy người hầu ra, nắm chặt lá bùa, run rẩy mở cửa, liếc nhìn phía Tống Ngọc Nghiên.
Vừa trông thấy, hắn giật mình thụt đầu lại, khi nhìn thấy Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên đứng ngoài cửa, hắn mới miễn cưỡng không khuỵu chân xuống.
"Tại hạ chào Vân thiếu chủ." Tống Minh Diên chào hỏi, không kìm được một nụ cười khẽ khi nhớ lại câu đùa trước đây của Lục Bùi Phong rằng hắn là một nữ tử.
Thấy ánh mắt ôn hòa của nàng, Lục Bùi Phong cũng thoáng nhìn Vân Tiện, ánh mắt đầy sự dò xét.
"Lục thiếu phu nhân." Vân Tiện cố nở nụ cười chào hỏi, trong đầu đầy suy nghĩ về con quỷ đang ẩn nấp dưới chậu hoa.
Nàng ta rốt cuộc đã rời đi hay chưa? Có phải bùa hộ thân này mất hiệu lực quá nhanh không?
Hắn hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt nặng nề của Lục Bùi Phong.
Nghĩ đến chuyện hai ngày liên tiếp gặp quỷ, rồi lại nghĩ Tống Minh Diên là người có khả năng trừ tà, Vân Tiện cắn răng nói: "Lục thiếu phu nhân, có thể cho ta nhờ một việc được không?"
Hắn thật sự rất cần thứ gì đó để có thể xua đuổi quỷ!
Thấy họ quen biết, tiểu nhị liền lui ra, đứng sang một bên chờ đợi.
Tống Minh Diên không cần hỏi cũng biết hắn muốn cầu điều gì, nàng cũng khá tò mò vì sao Vân Tiện có thể nhìn thấy A Nghiên.
Vì thế nàng nói: "Chúng ta hãy đến một nhã gian khác, vào trong rồi nói chi tiết hơn."
Vân Tiện như mở cờ trong bụng, hắn tuyệt đối không dám quay đầu lại nhìn về phía giàn hoa, giục tiểu nhị: "Làm nhanh lên, hôm nay tất cả chi phí của bọn họ trong tiệm, cứ ghi hết vào sổ của bản thiếu chủ."
Đoàn người chuyển sang một nhã gian khác.
Nhã gian sát đường, từ cửa sổ có thể nhìn thấy khung cảnh đông đúc, người qua kẻ lại rất náo nhiệt.
Tống Minh Diên vừa vào trong liền gọi A Nghiên lên.
Nàng bảo tiểu nhị lui ra, nhìn về phía Vân Tiện đang ngồi trong góc, trong lòng thầm nghĩ A Nghiên đúng là một mỹ nhân, cho dù là quỷ, cũng là một mỹ quỷ, vậy mà hắn lại sợ đến thế sao?
"Để ta giới thiệu một chút, đây là muội muội của ta, A Nghiên."
Tống Minh Diên vốn định nói là bạn tốt, nhưng thấy thân thể hiện giờ của nàng có sáu bảy phần giống A Nghiên, gọi muội muội sẽ có sức thuyết phục hơn.
Vân Tiện vốn đang căng thẳng, nghe vậy bỗng ngẩn ra.
Hóa ra con quỷ này là do Tống Minh Diên nuôi dưỡng, chẳng lẽ con quỷ hắn đụng phải hai đêm trước cũng là nàng ta sao?!
Thấy Vân Tiện vẫn còn đang nắm chặt lá bùa trong tay, Tống Minh Diên nói: "Lá bùa này có tác dụng trừ tà, bảo vệ bình an. Có nó bên người, Vân thiếu chủ sẽ không chạm trán với những quỷ hồn khác, nhưng A Nghiên ở bên ta là một ngoại lệ."
"Ngươi từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy, nếu ta đoán không sai, trên người ngươi còn mang theo một miếng ngọc bội trừ tà."