Không ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của Tạ Tân Nhu vang lên.
"Ngẩng đầu lên."
Lục Cẩn đứng yên bất động, như một khúc gỗ đặt tại chỗ, ánh mắt Tạ Tân Nhu thoáng lộ vẻ không vui: "Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên!"
Ánh đèn trong phòng chiếu rọi gương mặt lạnh lùng của bà ta, ngay giây tiếp theo, Lục Cẩn bỗng không chút do dự lao đến.
Thân thể ông ấy lúc này suy yếu, nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức lực tấn công Tạ Tân Nhu.
Gương mặt này, tuyệt đối không thể để bà ta nhìn thấy!
DTV
Lục Cẩn tuy không hiểu hết pháp thuật, nhưng biết rằng người có thể giải độc cho ông ấy và làm gương mặt ông ấy tức thời khôi phục nguyên trạng như vậy hẳn là sở hữu thủ đoạn nghịch thiên. Nếu nữ nhân này phát hiện ra bí mật, chắc chắn sẽ không buông tha!
Thấy Lục Cẩn lộ sát ý, Tạ Tân Nhu thoáng kinh ngạc, thân thể phản ứng muốn né tránh, nhưng rồi như nghĩ ra điều gì, khóe môi bà ta nhếch lên nụ cười châm biếm, chẳng chút e ngại nhìn ông ấy lao đến, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lục Cẩn chợt có dự cảm bất an, quả nhiên, ngay giây tiếp theo ông ấy bị kìm hãm như bị một áp lực vô hình đè nén, khí huyết dâng trào, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
"Khụ khụ..."
Ông ấy ngã xuống nền đất.
Tại sao lại thế này?!
"Ta đã nói rồi, ngươi chỉ là một con ch.ó của ta, là một súc sinh, còn dám vọng tưởng tấn công chủ nhân? Đúng là không biết tự lượng sức mình."
Mặc kệ ánh mắt đầy sát ý và căm hận của ông ấy, Tạ Tân Nhu nhìn khuôn mặt làm bà ta sinh ghét mà lạnh giọng: "Ai cho phép ngươi tự ý khôi phục gương mặt? Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã đi đâu, gặp ai!"
Mới nửa ngày ngắn ngủi, ông ấy đã thay đổi lớn như vậy.
Tạ Tân Nhu thô bạo nắm đầu ông ấy xoay lại, sắc mặt bà ta âm trầm: "Tốt nhất là ngươi nên thành thật khai ra, nếu không, ta có nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Khụ khụ... muốn g.i.ế.c thì giết, muốn ta khai ư... ha ha, không bao giờ có chuyện đó!"
Vì thân thể đã bị tổn hại, giọng nói của ông ấy yếu ớt, giọng nói đứt quãng.
"Ngươi nghĩ không khai thì ta sẽ không tìm ra ư?" Bà ta chán ghét buông tay, cười lạnh: "Ngây thơ!"
Trong lòng Lục Cẩn chợt căng thẳng, dù cái c.h.ế.t không làm ông ấy sợ, nhưng ý nghĩ sẽ liên lụy đến gia quyến lại khiến ông ấy lo lắng khôn nguôi.
"Nếu ngươi đã không biết nghe lời, thì đừng trách ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-426.html.]
Tạ Tân Nhu chậm rãi ngồi xuống ghế chủ vị, xé một lá bùa, trong thoáng chốc, một thân ảnh bị hắc khí bao phủ hiện lên trong phòng.
"Chuyện gì?"
Giọng nói người tới nghe chói tai như tiếng móng tay cào lên tấm ván gỗ, mang theo sự khó chịu vì bị quấy rầy.
"Tôn giả, hôm nay nô tỳ phát hiện một chuyện thú vị: có người có thể phá giải thuật đổi mặt của ngài." Tạ Tân Nhu cười nhạt, ánh mắt lướt qua Lục Cẩn.
"Ồ?" Tôn giả áo đen tỏ vẻ hứng thú: "Ngoài đệ tử Quỷ Môn của ta, vẫn có kẻ trên đời phá được thuật này sao?"
"Nô tỳ không dám giấu, hôm nay kẻ bướng bỉnh này đã trốn ra ngoài, khi trở về liền trở thành bộ dạng này."
"Nô tỳ đoán rằng trong khoảng thời gian hắn rời đi đã gặp ai đó, nhưng dù dùng mọi cách hắn vẫn không chịu khai ra."
Tạ Tân Nhu kể lại tường tận mọi chuyện với tôn giả áo đen.
Tôn giả áo đen nghe xong, cuối cùng mới liếc nhìn Lục Cẩn một cái, hắn ta cười quỷ dị: "Nếu là khối xương cứng đầu, vậy thì đập nát xương xem sao."
"Bản tôn muốn thử xem xương cốt của hắn có thể cứng đến đâu."
Trong mắt tôn giả áo đen tràn đầy sự khinh bỉ đối với mạng người, phảng phất như Lục Cẩn dưới chân hắn ta chẳng qua là một con kiến hèn mọn. Hắn ta vươn tay khô khốc, nhăn nheo như vỏ cây, chạm vào đỉnh đầu Lục Cẩn, chuẩn bị một chưởng nghiền nát toàn thân xương cốt của ông ấy.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị một cơn gió mạnh thổi tung, phát ra tiếng "phanh" nặng nề.
"Ai đó!"
Tôn giả áo đen ngẩng đầu nhìn, còn chưa thấy rõ người đến là ai, chợt cảm thấy một cơn đau kịch liệt truyền đến tay mình. Phản ứng chưa kịp, hắn ta đã buông tay, và Lục Cẩn đã rơi vào tay người tới.
Tình cảnh dị biến này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc!
Nhìn thấy đôi phu thê xuất hiện, Lục Cẩn cố gắng nhắc nhở: "Cẩn thận..." rồi kiệt sức ngã xuống bất tỉnh.
Tống Minh Diên giao Lục Cẩn cho Lục Bùi Phong, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôn giả áo đen: "Ta không biết xương cốt ông ấy cứng cáp ra sao, nhưng xương cốt của ngươi, chắc chắn rất giòn."
Nàng vận linh lực nơi tay, không nói một lời liền tung chưởng về phía tôn giả áo đen.
"Tiểu bối vô tri, dám ăn nói cuồng ngôn!"
Tôn giả áo đen giận dữ, nhìn thấy Tống Minh Diên sử dụng linh lực, hắn ta thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua, chẳng để tâm. Phải biết rằng, hắn ta tu luyện nửa đời người, chẳng lẽ lại không thể khuất phục một tiểu nha đầu? Hắn ta nghĩ vậy, ánh mắt hiện lên tia tàn độc, tiến đến đối đầu với Tống Minh Diên.
Nào ngờ, chưa chạm vào, hắn ta đã bị linh lực cường hãn của đối phương đánh bay, va đập vỡ tan vài chiếc ghế.