Phó Cảnh cúi đầu,  dám  .
Lửa hận rực lên trong mắt — nhưng một kẻ tàn phế,  thể   gì?
 
Chỉ  đứa con  dọa đến đần độn,
 chảy nước miếng,  ngây ngô :
 
“Người giàu… là  giàu!
 
Cha ơi,  xin ăn !
 
Mau  xin cho !”
 
A Mãn bước ngang qua, tiện tay ném cho một cái bánh bao nhân thịt.
 
 còn  kịp nhặt lên,
một đám ăn mày  nhào tới, tranh giành, đ.á.n.h đấm.
 
Cha con tàn tật  cũng  đ.á.n.h vạ lây,
Phó Cảnh chỉ  ôm chặt con  lòng,
bao nhiêu đ.ấ.m đá đều c.ắ.n răng nuốt xuống.
 
Cho đến khi  ngã gục  dậy nổi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
Mãi đến khi  ngoài năm mươi,   chịu đựng  nữa,
 mới rủ lòng thương,  gặp  một .
 
Chỉ để kể cho   một câu chuyện thú vị:
 
Ngày xưa,  một cô gái con nhà danh y,
 
si mê đến mất trí một kẻ là con riêng của nhà quyền quý.
 
Dù  rõ kẻ    hôn ước,
 
nàng  vẫn cố dây dưa.
 
Trước ngày cưới, nàng dâng  cho ,
 
ngỡ là thành   mộng tưởng.
 
Không ngờ,  mang thai.
 
Cha  vì mất mặt mà  nàng phá thai,  đưa  am ni.
 
Nàng  nỡ bỏ con, cũng chẳng  sống kiếp tàn tạ,
 
liền tìm cách khác để giải thoát.
 
 lúc đó, phủ  một nam tử tới xin thuốc.
 
Hắn mặt lạnh tâm ngây, chính khí hiên ngang,
 
 dễ tin dễ dụ.
 
Nàng liền bôi t.h.u.ố.c  tay, nhân lúc giúp  sửa  y phục,
 
đem t.h.u.ố.c dán lên  .
 
Kết quả, hai   bắt gian tại trận.
 
Nàng mượn thế ép buộc phụ ,
 
dắt theo  tới Giang Nam,  tiểu  ngoài phòng.
 
Ngỡ rằng, chỉ cần nhẫn nhịn,  thể thành chính thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tay-ao-dai-giau-dao/10.html.]
 
Nào ngờ, cha của đứa trẻ sớm  c.h.ế.t  đường  kinh.
 
Thế là nàng  giữ chặt tâm ,
 
ngày qua ngày lợi dụng  phận ,
 
giúp cha  thăng quan tiến chức.
 
Lại dùng đứa trẻ để trói buộc trái tim .
 
Tưởng thời cơ chín muồi, nàng  nghênh ngang đến gặp ,
 
kết quả là…
 
tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t cốt nhục của ,
 
cả đời nuôi con cho  khác.
 
Phó Cảnh trợn trừng mắt, con ngươi đục như giếng cạn.
 
Ta cúi  gương mặt sống  bằng c.h.ế.t của , hỏi:
 
“Cam chịu nhẫn nhục suốt một đời,
 
cuối cùng phát hiện   coi còn hơn mạng sống —
 
 chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời ngươi.
 
Kết cục như thế…
 
ngươi thích ?”
 
Phó Cảnh ánh mắt lờ đờ, lướt về phía mặt :
 
“Ngươi…  từ khi nào?”
 
Ta khẽ :
 
“Ba ngày  khi nàng  tới Vô Vọng Sơn tìm .”
 
Phó Cảnh bật  điên dại,
gương mặt ướt đẫm nước mắt:
 
“Thì   vốn  thể  đầu…
 
nhưng ngươi,  từng định cho  cơ hội .”
 
“Trường Anh… ngươi thật độc. Thật độc!”
 
Đàn bà độc địa, ngoài chữ “độc” , chẳng còn gì nữa.
 
Gió tuyết càng lúc càng lớn,
 vịn tay A Mãn, từng bước vững vàng mà .
 
Cả đời ,
 
tay áo giấu đao,
 
học cách tự cứu lấy , yêu lấy chính  —
 
mới là điều quan trọng nhất.
 
-HẾT-