Vị Bá chủ Thủy tộc của Tam giới, lúc  phản ứng   đúng. Người như một ông lão hoảng sợ, đồng tử đảo qua đảo , đang hồi tưởng điều gì.
“Một năm , thám tử Long cung báo về,  là  Long cung  một thứ kỳ lạ, đang nổi lên. Lúc đó    rảnh rỗi, liền tự   xem xét. Nào ngờ, đó… đó là một…” Nói đến đây, vẻ mặt của Phụ vương càng thêm hoảng hốt.
“Là cái gì?” Ta tò mò hỏi.
“Từ đáy biển nổi lên,  là một khuôn mặt  trắng khổng lồ! Lớn đến hàng vạn mét!”
Lời Người  dứt,    sững ,  dọa cho ngây , bởi vì hình ảnh  quá kinh khủng!
“Khuôn mặt  đó thật sự là thứ quái dị nhất mà  từng thấy, nó… nó còn đang  với !”
Lúc , tim  đập thình thịch. Khuôn mặt  , nhất định  liên quan đến con quái vật ở Linh Sơn! Không ngờ nó  xuất hiện từ một năm .
“Rồi  nữa ạ?”
“Cha tuy là Long Vương, nhưng lúc đó  mặt khuôn mặt   chỉ  sự sợ hãi. Lập tức  thúc giục pháp lực, di chuyển  bộ Long cung. Một năm nay, ngày nào  cũng sống trong nơm nớp lo sợ!”
Haizzz… Ta thở dài một tiếng,    an ủi Phụ vương thế nào cho , bản   bây giờ cũng đang  chuyện đau đầu nhất.
Lúc , một câu hỏi chợt xuất hiện trong lòng , cũng là một câu hỏi  chôn sâu trong lòng  từ  lâu : “Phụ vương, từ khi nhi thần  sinh ,   ,  đáy biển sâu nhất … rốt cuộc là gì?”
Phụ vương  xong câu , phản ứng mãnh liệt,  nắm lấy vai : “Cha khuyên con vĩnh viễn đừng  đến chỗ sâu nhất của biển cả. Cha nghi ngờ, khuôn mặt  quái dị màu trắng , chỉ là một góc nhỏ của thứ bên . Đáy biển sâu,  một thứ đại khủng khiếp thực sự!”
“Vậy… Người cũng  từng  đến chỗ sâu nhất  ạ?”
“Haizz,  từng. Và theo như  , trong Tam giới cũng   ai từng . Ngày xưa, khi cha bằng tuổi con, cũng  từng thăm dò xuống .  càng  xuống,  càng sợ hãi, cuối cùng thật sự  chịu nổi, đành  về vùng biển cạn.”
Ta  chút chán nản cùng Phụ vương dựa  bậc thềm pha lê. Chuyện ở Linh Sơn  đủ hành hạ  ,  ngờ  biển cũng chẳng yên .
“Phụ vương,  Người đến chỗ Tam thúc ở Bắc Hải , ít  cũng   sát cánh. Nhi thần còn  việc cần , xin phép cáo lui  ạ!” Lần  trở về thăm Phụ vương, cũng  ngờ  xảy  chuyện . Ta cũng   tâm trí ở  Long cung, dù  còn  việc  .
Đứng dậy bái biệt Phụ vương, ngay khi  sắp bước  khỏi Thủy Tinh Cung, Phụ vương gọi  : “Con , đến lúc  , cha còn một bí mật   cho con.”
“Bí mật gì ạ?”
“Con   Kim Cô Bổng của Đại sư  con  lai lịch gì ?”
“Chẳng  do Lão Quân rèn,  Vũ Hoàng trị thủy xong,  đó để  ở Đông Hải  ạ?”
“Hừ hừ, căn bản  . Thật , Kim Cô Bổng đó, là một khúc xương trôi  từ đáy biển sâu nhất.”
“Cái gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tay-du-chu-phat-thoi-rua/chap-3.html.]
“Kim Cô Bổng đó, thật  là một khúc xương ngón tay út!”
5.
Mọi chuyện ngày càng kỳ lạ.
Ta từng cho rằng Tam giới vốn nên là như . Người, Thần, Quỷ, Tiên, Yêu, từ Thiên Đình đến Địa Phủ, đều   trật tự.
Bây giờ  mới nhận   ngây thơ đến nhường nào.
Màn sương của Tam giới ngày càng dày đặc. Chẳng hạn,  Cửu Trùng Thiên là gì? Dưới đáy biển sâu nhất  là gì? Ta  dám suy nghĩ kỹ về vấn đề . Ta sợ đột nhiên trong lòng   xuất hiện đáp án chính xác.
Hồi nhỏ luôn nghĩ Thiên Đình là nơi cao nhất, Địa Phủ là nơi sâu nhất.  Lão Quân và Phụ vương  đang  cho  một chuyện... Tất cả   đều chỉ là ếch  đáy giếng mà thôi.
Đi  con đường Tây du, trạm dừng đầu tiên,  định đến Hoa Quả Sơn.
Đó là nơi bắt đầu của sư , cũng là nơi bắt đầu của chuyến Tây du. Quan trọng nhất là,   tiện thể điều tra Lục Nhĩ Mi Hầu. Khi  giả dạng sư ,   từng  về Hoa Quả Sơn.
Giờ nghĩ , tên  thật sự đáng ngờ…
Nước Ngao Lai, Hoa Quả Sơn, nơi   những đàn khỉ con phủ kín khắp núi đồi. Mỗi năm, bầy khỉ sẽ  đến trung tâm thác nước để bái lạy một bức tượng.
Đó là  chúng  đợi. Chúng  đợi năm trăm năm.
“Ngươi là Mã Hầu Tướng quân?” Bầy khỉ vây quanh . Ta hỏi con khỉ già cầm đầu.
Khỉ già vẫy tay  hiệu cho bầy khỉ tản , ôn hòa chào hỏi : “Ngươi chắc là sư  của Đại Vương, Tam Thái tử Tây Hải.”
“Ngươi  nhận  ?”
“Đại Vương   về một , và   với chúng .”
“Lần đó,    một con khỉ giả mạo Đại Vương của các ngươi ?”
Trạm Én Đêm
Ta  hỏi xong, đôi mắt đục ngầu của khỉ già lập tức b.ắ.n  tinh quang,  hiệu im lặng: “Vào động   chuyện.”
Ta  theo khỉ già  trong Thủy Liêm Động  thác nước. Nơi đây yên tĩnh lạ thường, chỉ  một chiếc giường đá đặt  bậc thềm, yên lặng chờ đợi chủ nhân thực sự của nó.
“Xin hỏi Tam Thái tử, tại  Đại Vương   về?”
“Huynh …” Ta    trả lời thế nào. Nói với bầy khỉ cũng chỉ khiến chúng lo lắng vô ích: “Đại sư  còn  chuyện quan trọng, tạm thời  thể về.” Ta  dối.
Khỉ già chậm chạp gật đầu, dường như đang cố tin lời  : “Ngươi  hỏi tới, con khỉ giả mạo Đại Vương của chúng ?”
“ . Nó tên là Lục Nhĩ Mi Hầu. Sau   Phật Tổ bắt. Ta  hỏi, lúc đó nó ở Hoa Quả Sơn,  gì bất thường ?”